Nhị phòng Tây Hộc Viện.
Từ sau khi Lý Tương Như được Đan Vụ Duyệt đưa về vẫn luôn trong trạng thái hốt hoảng, cứ nghĩ đến phải gả cho tên tạp dịch thô tục nghèo khó kia thì ngăn không được mà khóc thút thít.
"Khóc, khóc, khóc thì có lợi ích gì chứ? Nhìn chuyện ngu xuẩn mà ngươi làm đi, nếu Đại phòng nói chuyện này với lão phu nhân, ngay cả ta cũng bị ngươi làm liên luỵ! Ngươi không phải đảm bảo chắc chắn sẽ thành sao, vậy sao Tô Lễ không cứu ngươi mà ngược lại là tên hạ nhân chứ?" Quách thị oán giận trừng mắt nhìn Lý Tương Như, lạnh khuôn mặt nói.
Liêu thị đứng một bên thấy nữ nhi khóc đến đáng thương, muốn lên an ủi một hai câu, nhưng ngại Quách thị ở đây nên không dám tiến lên.
Sau khi Lý Tương Như rơi xuống nước, vốn Quách thị tưởng rằng nàng ta được việc, muốn đến phòng cho khách nhìn xem, thế nhưng lại bị Lỗ ma ma của Đại phòng làm vướng bận tay chân.
Sau khi nói một hồi về chuyện nhà với Lỗ ma ma xong thì Quách thị mới nghe nha hoàn nói về chuyện của Hoa Lộ Thiên Hương.
Lý Tương Như này đúng là ngu xuẩn, Quách thị nghĩ lại mà trên mặt đều có vẻ hoảng sợ.
Quách thị vẫn chưa hết giận, nha hoàn bưng nước trà đến nhưng bà ta hất hết xuống làm Lý Tương Như co rúm lại.
Qua một lát, Quách thị mới miễn cưỡng nhuận khí, nói với mẹ con Liễu thị: "Biểu tẩu, việc hôm nay là Nhi tỷ nhi sai rồi, nàng không hiểu rõ được thân phận của mình, vọng tưởng thấy người sang liền bắt quàng làm họ, sau này ngươi nhớ dạy bảo nàng, đừng để sự việc này xảy ra lần nữa. Còn việc của Đại phòng và lão phu nhân bên kia thì ta sẽ tự có công đạo."
Ngụ ý là, việc này là do một tay Lý Tương Như làm, không có quan hệ gì với Nhị phòng cả.
Lúc này Quách thị muốn phủi bỏ sạch sẽ, đương nhiên Liêu thị không đồng ý, nói thế nào cũng là con gái ruột của mình, không thể một tên tạp dịch làm hỏng được, "Nhị phu nhân, sao ngài lại nói vậy.....Lúc trước nếu không phải ngài nhận chúng ta vào Tô phủ, nói với chúng ta.....thì sao Nhi tỷ nhi làm ra việc này được."
Quách thị không thừa nhận, mở miệng nói: "Phải không? Ta chưa từng nói qua, nếu không phải các ngươi nghĩ như vậy, cho dù ta có nói rách miệng thì các ngươi cũng sẽ không làm." Còn không phải là do tự mình si tâm vọng tưởng cho rằng chim sẻ có thể bay lên làm phượng hoàng sao, nàng ta chỉ mới dẫn đường một hai câu, mà mấy người này đã gấp không chịu nổi mà đào hố nhảy xuống rồi.
Liêu thị cả người phát run, cả giận nói: "Ngươi....."
Tuy rằng Lý Tương Như hận Quách thị phủi bỏ sạch sẽ, nhưng lúc này lại không thể không xin Quách thị giúp đỡ, "Cô mẫu cứu chất nhi với, chất nhi không muốn gả cho tên gia đinh kia.....Cầu xin ngài....." Lúc này gọi là "Cô mẫu" cũng chỉ vì muốn kéo gần quan hệ lại thôi.
Quách thị nói: "Không phải ta không muốn giúp các ngươi, mà do ngươi chém như đinh đóng sắt, luôn mồm nói lấy cái chết chứng minh trong sạch. Bây giờ thì hay rồi, Đại phu nhân thành toàn cho ngươi, ngươi lại không muốn, đây không phải là tự vả vào mặt mình sao?"
Lúc này Lý Tương Như đã hối hận muốn chết, ai biết người cứu nàng ta lại không phải là Tô Lễ chứ?
Nghĩ đến việc nàng ta quỳ gối trước mặt Ân thị nói lời thề son sắt kia, liền cảm thấy hổ thẹn muốn chết, "Cô mẫu nói với Đại phu nhân là chất nhi sốt mơ hồ, chất nhi......"
Quách thị gắt lời nàng ta: "Có phải sốt mơ hồ hay không thì mời đại phu tới thì rõ. Chuyện này không phải do ta định đoạt, phải xem lão thái thái nói thế nào, nếu lão thái thái gật đầu, xem ngươi gọi ta một tiếng cô mẫu, thì ta cũng chỉ có thể cho ngươi thêm một phần của hồi môn mà thôi."
Đây là không còn đường sống nữa rồi. Cả người Lý Tương Như mềm nhũn, nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của Tô Lễ, cảm thấy vô vọng, không cam lòng mà che mặt khóc nức nở.
*****
Việc này cuối cùng cũng đã truyền đến tai của lão thái thái.
Lão thái thái gọi người của Nhị phòng đến, bởi vì trước đó Ân thị đã nói qua nên trên mặt thoạt nhìn còn tính bình tĩnh, dò hỏi tiền căn hậu quả một phen, cực kì hiểu ý nói: "Tuy nói gả cho Thường Bình thì có chút ấm ức, nhưng Lý cô nương khăng khăng muốn báo ân thì Tô phủ không có đạo lý nào lại ngăn trở, đã như vậy, hôm nào chọn ngày rồi tổ chức hôn sự đi."
Lão thái thái sinh sống hơn nửa đời ở hậu trạch, thủ đoạn dơ bẩn nào cũng đều thấy được, tâm tư của Lý Tương Như tất nhiên bà rất rõ ràng, bởi vì trong lòng có chút chán ghét nên cố ý nói mấy lời này để nhục nhã nàng ta.
Quả nhiên, sắc mặt của Liêu thị và Lý Tương Như trở nên