Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
Tô Hi nhấp môi, theo bản năng nhìn bốn phía, nơi này rõ ràng là nội viện, sao Phó Thiếu Vân lại dẫn Lệ Diễn đến chứ. Nàng lui về sau hai bước, tròng mắt xoay chuyển, "Sao Thiếu Vân biểu ca lại đến đây?"
Phó Thiếu Vân thấy động tác của nàng, đôi mắt hoa đào ý cười càng sâu, "Lư Dương Hầu phủ có đưa tới một chậu hoa cúc tím, tổ mẫu sai hạ nhân bày ở hậu viện, cũng bảo huynh cùng đến đây."
Tô Hi ảo não cụp tai xuống, Khánh Quốc Công phu nhân quả thật dụng tâm lương khổ. Một hai cứ phải hợp tác nàng và Phó Thiếu Vân. Nhưng hậu viện nhiều cô nương gia như vậy, Khánh Quốc Công phu nhân không sợ Phó Thiếu Vân đụng trúng cô nương khác sao? Huống hồ Lệ Diễn sao cũng tới nữa? Nàng vừa nhìn thấy Lệ Diễn là liền nhớ tới mấy việc đời trước, nhớ tới những ngày đồng sàng dị mộng (*) cùng Lệ Diễn, làm cả người nàng có chút không được tự nhiên.
(*) đồng sàng dị mộng: Cùng nằm một giường mà mộng tưởng khác nhau. Có thể hiểu là "Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng" (theo Wiktionary).
Phó Thiếu Vân nhìn ra nàng bài xích, giới thiệu nói: "Vị này chính là trưởng tử của Lư Dương hầu phủ Lệ Diễn, cũng là biểu huynh của huynh."
Tô Hi hướng Lệ Diễn cúi thấp đầu, cũng không ngẩng đầu lên nhìn: "Lệ công tử."
Thái độ phân rõ giới hạn quá rõ ràng, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đó có nghĩa là không muốn có bất luận tiếp xúc gì.
Lệ Diễn nhìn về tiểu cô nương trong đình bát giác, nàng cúi đầu nên Lệ Diễn chỉ có thể nhìn thấy hai hàng lông mi cong vút cùng chiếc cằm nhỏ của nàng, vóc người nàng không cao, nhìn chỉ khoảng cỡ 10 tuổi.
Hắn ta bỗng nhớ tới ngày ấy ở tướng quân phủ, tiểu cô nương này cũng có thái độ như vậy, không nóng không lạnh, thậm chí còn mang theo chút phản cảm.
Sắc mặt của Lệ Diễn không thay đổi, gật đầu nói: "Tô cô nương."
Phó Thiếu Vân kêu hạ nhân ở phía sau dọn hoa lại đây, đặt một chỗ tương đối dễ thấy, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tô Hi: "Mới vừa rồi thấy em uống trà, tựa hồ rất bất mãn với trà hoa trong phủ của huynh? Không biết trà này có chỗ nào không ngon, thế nhưng lại không thể vừa miệng của Hi muội muội được?"
Tô Hi nguyên bản muốn rời khỏi đây, nhưng trước mắt đành phải giải thích, "Bản thân trà hoa phù dung có vị thanh đạm, dễ làm người ta cảm thấy vô vị, trà hoa này tuy rằng bỏ thêm vỏ bạc hà và cam, nhưng hai vị này quá nồng, không những không làm bật lên được mùi hương của bản thân cánh hoa mà ngược lại còn áp chế hơn. Nếu thử nấu cùng tuyết mầm của Nga Mi thì vị trà sẽ ngon hơn nhiều."
Tô Hi ngày thường cũng thích uống trà, đời trước còn giữ rất nhiều lá trà quý, một lòng với trà đạo, tuy không thể nói là am hiểu hết, nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút.
Phó Thiếu Vân sau khi nghe xong thì nhướng mày, khẽ cười nói, "Không biết Nghi tỷ nhi sau khi nghe xong những lời này có thể cảm thấy hổ thẹn hay không."
Trà hoa phù dung này là do Phó Nghi phao chế, mỗi lần phủ Khánh Quốc Công có khách nhân ghé thì đều dùng trà này chiêu đãi. Người bình thường đều sẽ khen hương vị trà này thanh hương thanh nhã, sau đó sẽ khen ngợi cô nương phủ Khánh Quốc Công tay nghề thủ xảo, ngay cả người trong nhà cũng cảm thấy trà pha của Phó Nghi cũng không tệ. Nhưng thật ra rất ít người giống như Tô Hi nói trắng ra là trà không ngon, còn đưa ra lời kiến nghị.
Không nghĩ Tô Hi không phải cố tình chà đạp Phó Nghi, mà là không biết trà này do Phó Nghi pha chế thôi, nếu nàng biết thì mới là lười nói.
Đồ của Phó Nghi có ngon hay không cũng không có quan hệ với nàng, nàng ước gì nó vĩnh viễn không được tốt nữa.
Lệ Diễn thân là người hâm mộ trung thành của Phó Nghi, nghe được Tô Hi nói xong thì không nhịn được nói, "Mỗi người mỗi sở thích, trà này không hợp khẩu vị của Tô cô nương, không đại biểu nó không phải trà ngon, có lẽ sẽ có người chỉ yêu thích vị trà này thôi."
Tô Hi trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, cái "có người" này chắc là chỉ hắn ta nhỉ?
Tên Lệ Diễn này đúng là cực kỳ thích Phó Nghi, nàng chỉ nói hương vị trà này không ngon lắm, hắn ta liền nhịn không được đứng lên phản bác nàng. Tâm tư của hắn đối với Phó Nghi quả thật chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết rõ (*), đời trước chắc bản thân nàng bị mù, chứ sao mà không thể nhìn ra được nhỉ?
(*) lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ ràng: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết (nguồn: Linh Vương Truyền Kỳ)
Tô Hi lười phản ứng lại Lệ Diễn, làm bộ không nghe thấy hắn ta nói, chỉ bên kia nói: "Muội qua bên kia một chút, không quấy rầy Thiếu Vân biểu ca và Lệ công tử." Nói xong liền bước đi.
"Ấu Ấu." Phó Thiếu Vân gọi nàng lại, lấy hộp tròn nhỏ hoa văn màu đám mây, đưa tới trong tay nàng, nhếch môi mỉm cười, "Biết hôm nay muội tới nên huynh đã sai người đi Tứ Quý Quả mua mứt bí đao và mứt hoa quả, muội nếm thử xem."
Tô Hi không biết nên cầm hay không, do dự nửa ngày, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Phó Thiếu Vân thì chậm rãi lắc đầu. Nàng nói, "Đa tạ ý tốt của Thiếu Vân biểu ca, chính là muội hiện tại không thích ăn mứt hoa quả lắm, Thiếu Vân biểu ca từ giờ không cần đưa đồ ăn cho muội nữa đâu, không chỉ phiền đến huynh mà để người khác biết cũng sẽ hiểu lầm nữa."
Động tác của Phó Thiếu Vân hơi cứng lại, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, rất nhanh cười nói: "Tiểu nha đầu muội nói cái gì thế? Huynh chính là biểu ca của muội, đưa đồ ăn ngon chính là tâm ý của huynh, chuyện này có gì mà hiểu lầm chứ." Nói xong rồi gõ đầu của Tô Hi, lại nói: "Tuổi còn nhỏ nhưng nghĩ nhiều quá, nhanh cầm lấy đi, nhìn mặt muội cũng chả có mấy lạng thịt, trong nhà muội khắt khe muội quá sao?"
Tô Hi nói, "Đương nhiên không phải rồi........"
Phó Thiếu Vân thấy nàng như cũ không cầm, liền giao hộp nhỏ cho Ngân Nhạn đứng một bên, ngữ khí cũng chậm lại, nói: "Trước nếm thử một miếng sao, nếu muội không thích thì lần sau huynh sẽ không mua nữa."
Nói đến phần này, Tô Hi có muốn từ chối cũng không từ chối được.
Thẳng cho đến khi Phó Thiếu Vân và Lệ Diễn đi xa, Ngân Nhạn cầm hộp nhỏ cứ như củ khoai lang bỏng tay, quay đầu hỏi Tô Hi, "Tiểu thư, cái này nên làm thế nào bây giờ......."
Ngân Nhạn hầu hạ bên người của Tô Hi, biết được nàng gần đây đồ hơi ngọt một chút cũng đều không ăn, chứ đừng nói gì đồ ngọt, ngay cả cơm ăn cũng ít nữa.
Tô Hi nghĩ đây rốt cuộc cũng là tâm ý của Phó Thiếu Vân nên không thể bỏ được, liền nói: "Tặng cho ngươi và Ngân Hạc đi."
Ở sương phòng bên kia, Phó Nghi cùng mấy cô nương đang chơi trò đoán hoa lệnh.
Lệ An Nghi xoay người, một bàn tay nắm lấy hạt thông rồi nắm thành nắm tay, giơ lên trước mặt Phó nghi để nàng ta đoán hạt thông ở trong tay nào, không chỉ phải đoán ở tay nào, mà còn phải đoán bao nhiêu viên.
Phó Nghi suy tư trong một lát, vươn ngón tay ra chỉ vào tay trái của Lệ An Nghi, "Ta đoán là ở tay này, có ba viên hạt thông."
Lệ An Nghi không thể tưởng tượng mà trợn tròn mắt, chậm rãi mở bàn tay ra, bên trong đích thật có ba viên hạt thông.
Phó Nghi có phải là thần không thế? Lệ An Nghi đi lên quấn lấy nàng ta, "Nghi tỷ tỷ, sao tỷ đoán trúng hay vậy? Nói với muội đi."
Phó Nghi chỉ cười không nói, tiếp theo đến lượt Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân cũng kêu nàng ta đoán, thế mà nàng ta đều đoán trúng hết.
Đôi mắt của Lệ An Nghi mở to như hai cái chuông đồng, hét lên, "Chuyện này không có khả năng, Nghi tỷ tỷ có phải nhìn lén không? Bằng không sao một lần đoán là trúng chứ?"
Phó Nghi cười nói, "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, được rồi, ba người phải thay ta làm một việc."
Lệ An Nghi vô lại nói, "Nếu Nghi tỷ tỷ không nói với muội làm sao đoán trúng được thì muội liền không giúp tỷ làm việc đâu, ai biết được tỷ có gian lận không chứ."
Tính tình của Phó Nghi cũng khá tốt, không so đó cùng các nàng, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ, nói: "Nếu Nghi muội muội muốn biết thì ta nói là được. Kỳ thật, ta cũng