Sau khi nhi tử mất, đại ca cực kì áy náy cả một thời gian, Tô Lễ cho rằng hắn không làm đúng chức trách của phụ thân, sơ sót hài tử mới làm cho Tô Bách Vũ giữa mùa đông khắc nghiệt rơi xuống hồ băng, sốt cao không hạ, cuối cùng mất đi tính mạng.
Tình cảm của Tô Lễ với La thị rất tốt, sau khi La thị đi, hắn chậm chạp không nạp tục huyền (*).
Thêm nữa Tô Lễ mới vừa thăng lên Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, trên quan trường phải xã giao rất nhiều, thời gian làm bạn với Tô Bách Vũ ngày càng ít. Đứa nhỏ này từ nhỏ không có nương, dưỡng thành tính tình bây giờ, nên cũng chả kì quái lắm.
(*) tục huyền: lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
Tô Lễ đối với đứa nhỏ này luôn áy náy, vốn định ngày sau sẽ bồi thường nó thật tốt, không ngờ ngay cả cơ hội bồi thường cũng không có.
Rơi xuống nước là ngoài ý muốn, nữ nhi nhũ mẫu Thôi thị của Tô Bách Vũ xuất giá, Thôi thị thỉnh một ngày nghỉ để về nhà, ngày đó chỉ có hai nhà đầu và một ma ma trông nom Tô Bách Vũ. Ma ma thì lười biếng, cho rằng tính tình Tô Bách Vũ yên tĩnh, sẽ không xảy ra chuyện gì, nên cùng ba ma ma khác mở một sòng bài bạc.
Chỉ có hai nha đầu trông nom, Tô Bách Vũ muốn đi hồ ở hậu viện chơi đùa, nha đầu không dám cản nó, ở phía sau nhắm mắt theo đuôi. Một nha đầu lại bị tiêu chảy, chạy tới chạy lui vài vòng, chỉ còn lại một nha đầu bên cạnh Tô Bách Vũ, không nghĩ tới lúc này, lòng bàn chân của Tô Bách Vũ trơn trượt ngã vào trong hồ.
Tiểu nha đầu không nhảy xuống được, sắc mặt cả kinh tái nhợt, vội vàng đến phụ cận gọi người.
Nước đầu mùa xuân là thời điểm lạnh nhất, lúc cứu Tô Bách Vũ lên thì tiểu gia hoả đã xanh cả mặt.
Sau đó, lại cứ sốt cao không hạ, đợi đến sáng ngày thứ ba, thân mình nho nhỏ nằm trên giường đã không còn hô hấp.
Ân thị trừng phạt hạ nhân ở Lâm viện một trận, ngay cả nhu mẫu Thôi thị cũng không tha, còn hai nhà đầu và ma ma bài bạc đó, thất trách thì không nói, còn hại chết chủ tử, tất nhiên không sống nổi.
Tô Hi đứng trước cửa sổ, nỗ lực nhớ lại bộ dáng của hai nha đầu và ma ma đó, tuy rằng bây giờ mấy người đó còn chưa làm việc gì sai, nhưng cũng không thể lưu lại Tô phủ nữa.
Lúc Ngân Lộ bưng thau đồng tiến vào, thấy tư thế của Tô Hi cổ quái, không khỏi sửng sốt, "Tiểu thư, người làm gì vậy?"
Tiểu cô nương bên cửa sổ dáng người thẳng tắp, chân sau đứng thẳng, một chân khác lùi về sau, hai tay nâng lên, chắp tay trước ngực, đỉnh đầu thì đặt một cái chén sứ hình hoa mẫu đơn. Tô Hi chậm rãi quay đầu, chén sứ trên đầu cũng chuyển động cùng nàng, nàng đứng đã lâu, tay chân cũng đều có chút mỏi, lại cắn răng kiên trì, một khuôn mặt đẹp đỏ rực, chóp mũi cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng. Tô Hi đứng vững, hơi thở dốc, "Tiêu thực."
Ngân Lộ: "......"
Đây là Diệp ma ma dạy cho Tô Hi, nói mỗi ngày luyện 30 phút là có thể đắp nặn được dáng người, còn có thể kéo dài thân người, thời gian dài, sẽ có dáng vẻ của quý nữ. Đời trước Tô Hi không cao, sau 12 tuổi thì không cao lên nữa, đứng cùng với mấy cô nương cùng tuổi, lập tức thua chị kém em, khó trách Phó Thiếu Vân vẫn luôn gọi cô là "Tiểu bí đao". Phó Thiếu Vân thân người cao chân dài, so với hắn, chính mình còn không phải tiểu bí đao sao.
Tô Hi không phục. Sau khi đứng xong, cô lại lên giường làm thêm ba động tác nữa, vẫn do Diệp ma ma dạy, động tác rất đơn giản, nâng chân lên rồi chậm rãi thả xuống, hai đùi cứ luân phiên như thế có thể làm chân và eo thon gọn. Ba mươi phút sau, Tô Hi mệt đến thở hồng hộc, kéo đôi chân ngồi dậy. Nàng muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng lại sợ thất bại trong gang tấc, cuối cùng lưu luyến không rời mà xuống giường, lấy khăn lau mồ hồ từ Ngân Lộ, dừng một chút, mới nói: "Ngày mai người đi Lâm viện một chuyến, nói ta nhớ Bách ca nhi, muốn đem Bách ca nhi đến Hoa lộ thiên hương ở một thời gian."
Tô gia cô nương kiều quý, sau 8 tuổi Tô Hi đã tách ra khỏi phụ mẫu, "Hoa lộ thiên hương: là viện nhỏ của nàng.
Tô Hi đã nghĩ kĩ rồi, nếu không biết Tô Bách Vũ vì sao rơi xuống nứơc, chỉ có thể đưa nó đến bên cạnh mình, mỗi ngày chú ý tới, mới có thể ngăn được chuyện ngoài ý muốn. Qua được Tết Thượng Nguyên, có lẽ Tô Bách Vũ đời này cũng không đi sớm như thế.
Ngân Lộ nghi hoặc, "Nhưng người không phải......" Xưa nay chưa bao giờ quan tâm tiểu thiếu gia sao?
Tô Hi hiểu được Ngân Lộ nghi hoặc cái gì, nhưng nàng giả vờ không hiểu, chớp đôi mắt đẹp lấp lánh, nhẹ nhàng "Ân?" một tiếng.
Ngân Lộ không có gì để nói nữa, nhìn khuôn mặt phấn nộn của cô nướng nhà mình, bởi vì vận động mà hai má hơi ửng hồng, nàng ta nói: "Vâng, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ đi liền." * Sáng sớm hôm sau, Tô Hi rời giường rửa mặt chải đầu, chạy hai vòng lớn quanh Hoa Lộ Thiên Hương. Nếu như là trước kia, nàng có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đi, là một quả hồng lười tiêu chuẩn, bây giờ cư nhiên phá lệ mà chạy, làm mấy hạ nhân ở Hoa Lệ Thiên Hương đều chấn kinh rớt cằm.
Tô Hi mặc áo vải thun màu nho có đường viền nhỏ, để tiện, chân quần phía dưới còn làm nhỏ lại, mới vừa dừng lại, muốn nghỉ một chút rồi chút chạy tiếp, lại bắt gặp ánh mắt của
Diệp ma ma ở trên hành lang. Trong lòng Tô Hi rung lên, cố gắng chống đỡ chạy xong nửa vòng còn lại.
Chạy bộ là do Tô Hi đề xuất, nhưng chạy chưa được xa thì nàng đã hối hận. Nếu không phải có Diệp ma ma ở một bên giám sát, nàng đúng thật là kiên trì không nổi.
Chạy bộ xong, Tô Hi đi vào tịnh thất tắm rửa, ra tới thì thay một kiện áo màu lam thêu hình điệp luyến hoa (**), ngồi vào bàn tròn bắt đầu dùng bữa sáng.
Tô Hi ăn nửa chén cháo cám gạo xanh (***), hai sủi cảo bí đao, bánh phục linh (****) còn muốn ăn thêm một miếng bánh quế hoa ngó sen (*****), làm Diệp ma ma đứng một bên khẽ ho. Tô Hi giơ chiếc đũa lên một nửa, nàng nhìn bánh quế hoa ngó sen trắng trắng xanh xanh, có lẽ sáng sớm vận động hơi nhiều, lúc này cực kì đói. Nàng thu hồi tầm mắt trông mong, quay đầu nhìn về phía Diệp ma ma, châm chước nửa ngày, ngữ khí thương lượng,
"Ma ma, ta chỉ ăn một miếng thôi, có được không?"
Diệp ma ma rũ hai tay, thiết diện vô tư nói: "Cô nương nếu ăn thêm một miếng nữa, vậy buổi sáng hôm nay chạy bộ coi như công cốc rồi."
"......" Lời này đúng là có hiệu quả, Tô Hi quyết tâm trong lòng, gác đũa xuống.
Ngân Lộ từ bên ngoài trở về, thấy Tô Hi đang súc miệng, vội vàng bưng chén trà sứ trắng, nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã ghé qua Lâm viện rồi, đại gia nghe nói người muốn đón tiểu thiếu gia đến đây, lo lắng người trông không được, nên không đồng ý."
Tuy rằng Ngân Lộ nói rất uyển chuyển, nhưng Tô Hi vẫn nghe ra được ý tại ngôn ngoại (******). Chỉ sợ không phải đại ca không đồng ý mà là tiểu gia hoả Tô Bách Vũ kia không chịu đến? Hài tử kia thật sự cổ quái, tiểu hài tử của nhà người ta đều thiên chân hoạt bát, chỉ có thằng bé giống như hũ nút, một ngày cũng không nói được mấy câu, càng đừng nói tiếp xúc với người khác. Lúc trước Tô Hi không thể ở chung cùng thằng bé, tất nhiên bây giờ nó cũng không chịu tới Hoa Lộ Thiên Hương.
(******) ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy .
Tô Hi không biết đây là có phải là bệnh hay không. Nàng nghĩ ngợi, quyết định tự mình đi Lâm viện một chuyến, mặc dù tính tình Bách ca nhi kì quái, nàng cũng không thể để nó xảy ra chuyện.
Tô Hi khoác chiếc áo choàng đỏ thẫm hoạ tiết hoa mẫu đơn của hàng thêu Tô Châu, đi ra ngoài nói: "Đưa ta đến Lâm viện nhìn xem."
Ngân Lộ gật đầu, đi theo sau.
Lâm viện được xây ở ngoại viện, lúc Tô Hi đến đó, đúng lúc đuổi kịp Tô Lễ đang đi ra ngoài.
Tô Lễ khoác áo choàng lông cừu đen, bên hông rũ xuống hai miếng ngọc bội ngọc bích, bộ dáng của Tô Lễ khá giống đại lão gia Tô Chấn, mày kiếm, ngũ quan tuấn tú càng nhìn có vẻ thon dài đĩnh bạc, như tùng như bách.
Tô Lễ nhìn thấy Tô Hi phía sau, dừng bước, "Ấu Ấu."
Tô Hi tiến lên hai bước, "Đại ca muốn ra ngoài sao?"
Tô Lễ nói: "Có chút xã giao." Tô Lễ nhớ tới chuyện nha đầu ở Hoa Lộ Thiên Hương sáng sớm đến nói, môi mỏng mím lại, nhìn về phía Tô Hi, "Sao muội lại muốn đưa Bách ca nhi qua chỗ muội ở thế?"
Trên đường đến đây Tô Hi đã nghĩ kĩ lý do rồi, trước mắt thấy Tô Lễ muốn ra ngoài, càng thêm có phần nắm chắc. "Nhị ca xem muội như tiểu hài tử sao, tặng cho muội một cái rương lớn toàn đồ chơi. Muội không dùng được, liền muốn đưa cho Bách ca nhi chơi."
Nàng nhìn Tô Lễ phải ngửa đầu lên, ngoài miệng nói chính mình không phải tiểu hài tử, nhưng thực tế có chỗ nào là lớn đâu?
"Huống hồ, hôm