Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi đổi cây đàn xong thì Tô Hi ôm đàn nói cảm ơn với Vệ Phong.
Ngoài cửa có một thị nữ mặc váy sam màu hồng hoa văn hình con bướm rực rỡ bước vào, uốn gối nói với Vệ Phong: "Thế tử gia, Vương phi cho người tới mời ngài về phủ ạ."
Mặt Vệ Phong không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Thị nữ liền ghé vào tai của Vệ Phong nói vài câu, sau đó thấy hắn cười khẽ, bên môi lộ ra một nụ cười trào phúng, vị Vương phi tục huyền này đúng là quản hơi nhiều rồi. Hắn đứng dậy, đối diện nói với tiểu nha đầu: "Ấu Ấu, nếu Cốc tiên sinh tỉnh thì nói với ông ấy giúp ta một tiếng, ta đi trước đây."
Tô Hi nói được, nhìn theo Vệ Phong ngồi lên xe ngựa, sau đó quay lại phòng đàn tiếp tục luyện tập.
Luyện nửa ngày thì Cốc tiên sinh cuối cùng cũng tỉnh ngủ, ông ấy lại đây dạy cho nàng nửa ngày.
Sau khi Tô Hi về đến nhà thì đèn bắt đầu sáng lên, bởi vì hôm nay mệt mỏi nên nàng không đến Thu Đường Cư dùng bữa mà trực tiếp về Hoa Lộ Thiên Hương. Nghe nha đầu ở dưới nói Tứ cô nương Tô Lăng Dung vì không đồng ý cuộc hôn nhân với phủ Khánh An Hầu, cả ngày hôm qua và hôm nay cũng chưa ăn cơm, mới vừa rồi đói đến ngất xỉu, sau khi Nhị phu nhân Quách thị biết thì chạy tới nài nỉ trước mặt Đại phu nhân một hồi nhưng Đại phu nhân vẫn không dao động chút nào.
Tô Hi vừa luyện động tác vừa nghe nha đầu đó nói, cũng thật là bất ngờ. Tô Lăng Dung làm như vậy cũng chỉ là khổ nhục kế thôi, chẳng qua Tô Lăng Dung không hiểu được tính cách mẫu thân của nàng, An thị một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, huống chi lúc này cũng chả phải việc vụn vặt nhỏ bé gì cho cam, nếu không dạy dỗ Nhị phòng một trận thì cái tiếng Đại phu nhân Tô phủ của mẫu thân nàng cũng như có tiếng không có miếng vậy.
Tô Hi nói: "Bên phía mẫu thân của ta thế nào rồi?"
Nha đầu kia là nha hoàn nhị đẳng Lũng Xuân của Hoa Lộ Thiên Hương, vừa lén nhìn Tô Hi vừa nói: "Đại phu nhân có hơi tức giận, người mời Nhị phu nhân quay về, nhưng nhìn Đại phụ nhân cũng còn tốt, buổi tối cũng dùng cơm như mọi ngày ạ."
Tô Hi gật đầu, yên tâm nói: "Ngươi lui xuống đi."
Lũng Xuân gật đầu vâng dạ, trước khi lui xuống còn không nhịn được liếc nhìn Cửu tiểu thư thêm một cái.
Ngày thường bên người Tô Hi cũng chỉ có Ngân Nhạn bốn đại nha hoàn hầu hạ, không cần những người khác tới, cho nên đây là lần đầu Lũng Xuân nhìn thấy Tô Hi luyện những động tác hiếm lạ cổ quái đó.
Tuy rằng tư thế hơi kỳ quái, nhưng Hợp Xuân lại cảm thấy từ Cửu tiểu thư nhà mình làm ra thì lại có một vẻ đẹp không nói nên lời. Xiêm y của Cửu tiểu thư cũng kỳ lạ, áo trên hơi thấp, chẳng qua xiêm y dùng tán hoa lăng mềm mại chế thành, dính sát vào thân người, phác hoạ ra đường con lả lướt. Đôi tay Cửu tiểu thư vừa nhấc lên liền lộ ra cái eo thon nhỏ mềm mại, cái eo đó chỉ cần một tay cũng có thể nắm vừa, lộ ra làn da trắng như tuyết, cái rốn xinh xắn giấu phía dưới xiêm y........Lũng Xuân hoang mang rối loạn đi ra ngoài, đứng ở hành lang sờ mặt của mình, thế nhưng nóng đến kinh người. Nàng ta chưa từng nghĩ tới bản thân nhìn một cô gái mà cũng có thể đỏ mặt như thế, cô gái kia còn là Cửu tiểu thư nhà nàng ta nữa chứ.
Phòng bên này, Tô Hi tất nhiên không Lũng Xuân suy nghĩ cái gì, nàng luyện xong mấy động tác, tắm rửa rồi lại lên giường nghỉ ngơi sớm.
Hôm sau, nghe nói con gái của Uy Viễn Tướng quân Lữ Trì Huề đến phủ thăm hỏi Tô lão thái gia, Tô Hi cũng không để trong lòng. Từ sau khi lão thái gia trúng gió thì Uy Viễn Lữ Tướng quân có ghé Tô phủ vài lần, ông ta từng là đệ tử của lão thái gia, đi theo lão thái gia tập võ. Sau đó ông ta tham gia vào quân đội cũng được lão thái gia giúp đỡ dìu dắt cho nên ông ta vẫn luôn nhớ đến ơn tình đó, mỗi lần tới đều mang theo không ít thuốc trân quý mà bên ngoài không thể tìm được.
Chính là hôm nay, Tô Hi nhìn cô nương mặc váy màu hồng cánh sen của hàng thêu Tô Chấu hoa văn cành cây nguyệt quế uốn cong, nàng sửng sốt một lát mới nói: "Xu tỷ tỷ?"
Hôm nay Lữ Huệ Xu trang phục khác một trời một vực so với hôm ở trại nuôi ngựa, không thể trách Tô Hi thiếu chút nữa không nhận ra được. Hôm đó nàng ấy mặc một bộ hồ phục, cả người phấn chấn oai hùng, nói là chàng trai trẻ anh tuấn cũng không khoa trương. Hôm nay nàng ấy mặc xiêm y của cô nương gia, giấu đi vài phần anh khí, nhiều hơn vài phần thanh lệ, nàng ấy cười, tinh phần phơi phới, động lòng hơn nhiều so với mấy nữ tử khuê các yếu đuối tầm thường khác.
Lữ Huệ Xu đến trước mặt Tô Hi, hào phóng tươi cười nói: "Sao mới có mấy ngày không gặp mà muội giống như không quen tỷ rồi?"
Tô Hi ngượng ngùng cười nói: "Hôm nay Xu tỷ tỷ ăn mặc quá xinh đẹp làm muội xíu chút nữa không nhận ra."
Lữ Huệ Xu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, chắc là không quen mặc những bộ đồ kiểu này, nàng ấy sờ mũi nói: "Nương của tỷ cứ bắt tỷ mặc thế này. Đừng nói là muội ngày cả tỷ hôm nay đứng trước gương cũng thiếu chút nữa không nhận ra mình nữa là." Nói xong, lại như nhớ tới chuyện gì, nói: "Vết thương chân lúc trước của Hi muội muội đã đỡ chưa? Lúc trước trong nhà có chút việc, lâu như vậy mới tới xem muội, muội không trách tỷ chứ?"
Tô Hi lắc đầu, không nghĩ Lữ Huệ Xu còn nhớ tới chuyện này, nếu không phải nàng ấy nhắc thì bản thân mình cũng đã sớm quên rồi, "Đã không sao rồi ạ, Xu tỷ tỷ đừng tự trách, huống hồ chuyện đó cũng không thể trách tỷ được."
Nói được một nữa, Tô Hi nhớ tới con ngựa lúc trước, hỏi: "Xu tỷ tỷ đã điều tra ra vì sao con ngựa kia bỗng nhiên mất khống chế chưa?"
Lữ Huệ Xu nhướng mày, biểu tình có hơi bất đắc dĩ, "Điều tra ra rồi, là Uyển Bình Công chúa cho người động tay động chân." Uyển Bình Công chúa hạ dược ở cỏ khô cho ngựa ăn, nếu không phải con ngựa nổi điên trước thì lúc nàng ấy thi đấu cùng Uyển Bình Công chúa tất nhiên chắc chắn là thua rồi.
Tô Hi hơi nhăn mày, Uyển Bình Công chúa này đúng thật là kiêu ngạo tuỳ hứng, nếu không cẩn thận còn có thể gây ra chết người. Nàng hỏi: "Sau đó thì sao? Xu tỷ tỷ định thế nào?"
Lữ Huệ Xu cười nói: "Có thể làm thế nào nữa? Nàng ta là