Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Tô Hi vạn lần cũng không dự đoán được người đến sẽ là Vệ Phong. Nàng lau nước mắt, chăm chú nhìn kỹ xem, trước mắt vẫn là hắn.
Nơi này rất xa đỉnh núi, sao hắn tìm tới đây được chứ? Vả lại sao hắn biết nàng gặp chuyện được?
Vệ Phong không màng bộ dáng ngốc nghếch của nàng, chỉ khom lưng đi vào trong động, rồi ngồi xuống đối diện. Rõ ràng là ngồi ở trong sơn động dơ dáy, nhưng biểu tình của hắn giống như ngồi trong ngôi đền vậy, nói: "Đêm nay chỉ sợ là không ra núi được, trước mắt oan ức muội một đêm, sáng mai ta lại dẫn muội ra ngoài."
Tô Hi ngơ ngẩn nửa ngày, cuối cùng được tìm được tí thần trí, bèn cuống quít nhìn Vệ Phong: "Sao Đình Chu biểu ca biết muội ở đây? Sao huynh lại đến........Tìm muội vậy? Cha và nương muội đâu, bọn họ có biết muội ở đây không?"
Hàng loạt câu hỏi liên tục, nàng hỏi xong thì mỏi mắt nhìn Vệ Phong chờ hắn trả lời.
Vệ Phong giơ mồi lửa lên nhìn khắp nơi, tìm được một ít rơm rạ khô trong góc rồi dùng mồi lửa bắt lửa lên, cũng không vội trả lời câu hỏi của Tô Hi mà đứng lên ra khỏi sơn động tìm mấy cây củi rồi thuần thục mà nhóm lửa lên.
Sau khi lửa bén lên thì sơn động lập tức sáng rực lên, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ chật vật của Tô Hi.
Lúc Tô Hi rơi xuống từ trên núi thì căn bản không có sức mà chú ý hình tượng của mình, khuôn mặt cọ tới cọ lui đen thui, dơ dáy bẩn bụi. Buổi sáng nàng lại vừa mới khóc xong, nước mắt và bụi bặm trên mặt như dính lại với nhau, nước mắt loang lổ chỉ có đôi mắt kia còn xem như trong veo, ngập nước, vừa tròn vừa sáng, giống như đôi mắt của động vật nhỏ, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa vô tội. Nàng bện mái tóc dài như bánh quai chèo rồi hất về trước, lúc này nơi nào là Cửu cô nương kiều quý được Tô phủ Tướng quân yêu thương chứ, rõ ràng giống như cô gái nông thôn ở thâm sơn cùng cốc.
Tô Hi đợi nửa ngày không chờ được Vệ Phong trả lời, thấy bên môi anh lộ ra ý cười thì hỏi: "Đình Chu biểu ca cười gì thế?"
Vệ Phong cười không đáp, bình tĩnh nhàn nhã khêu đống lửa trước mặt, nói: "Muội xuống núi gặp được dân chạy nạn thì đã xử lý thế nào?"
Đề tài lệch một khoảng lớn, Tô Hi sửng sốt một chút rồi nói: "Muội kêu nha hoàn cho bọn họ chút bạc và điểm tâm."
Sau đó, Vệ Phong ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái: "Mấy thứ này không thể cho được, lần sau nếu còn gặp trường hợp như này thì cứ trực tiếp đi đường vòng là được." Lại nói: "Những ngày gần đây thì trên núi Thanh Thuỷ đều có dân chạy nạn, nên tốt nhất muội đừng đến đó nữa."
Tô Hi gật đầu, cho dù Vệ Phong không nói thì nàng cũng không dám chọn thời điểm như này mà ra ngoài nữa.
Còn việc học đàn thì tuy rằng Cốc tiên sinh ở đỉnh núi, nhưng cũng không thể bảo đảm không có nguy hiểm, nếu có thể thì tốt nhất có thể khuyên Cốc tiên sinh cùng nàng về ở trong phủ nhỏ của phủ Tướng quân một khoảng thời gian. Chờ đến khi giải quyết xong dân chạy nạn thì lại đưa Cốc tiên sinh về.
Tô Hi ngồi hồi lâu nên chân hơi tê chút, nàng thử cử động nhẹ, nhưng lại động đến vết thương trên đùi làm nàng hít một hơi khí lạnh.
Vệ Phong nhìn nàng, hỏi: "Bị thương sao?"
Tô Hi cúi đầu "ừ" một tiếng, bởi vì vừa mới khóc xong, một tiếng "ừ" này mang theo giọng mũi đặc sệt, nũng nịu mềm mại, giống như đang làm nũng.
Tô Hi muốn xem xét vết thương ở chân nhưng bởi vì Vệ Phong ở trước mặt, nên nàng ngượng ngùng xắn ống quần lên trước mặt hắn, nàng nâng đôi mắt ướt dầm nhìn về phía Vệ Phòng, ý tứ gì không cần nói cũng biết.
Vệ Phong thức thời ra khỏi sơn động: "Ta đi tìm chút đồ ăn."
Sau khi Vệ Phong rời đi thì chỉ còn một mình Tô Hi trong sơn động, nàng nương theo ánh lửa nhấc váy lên nhìn chỗ bị thương ở cẳng chân của mình, trầy một mảng da, cũng may không phải quá nghiêm trọng, nhưng khi mặc quần áo vào thì bị chà sát hơi đau, nhưng nàng có thể chịu đựng được. Đau đớn nhất chính là vết thương ở phía sau lưng, có nhìn cũng nhìn không thấy được, không biết bị thương lúc nào, lúc này cứ từng đợt đau kéo đến nhưng Tô Hi quay đầu mãi cũng không nhìn được gì hết, đành phải hậm hực từ bỏ.
Rơi từ trên đỉnh núi xuống mà chỉ chịu một chút vết thương gì thế thì cũng xem như quá may mắn rồi.
"Thuốc này rất có lợi cho vết thương của muội, muội đắp lên trước đi, đỡ phải bị nhiễm trùng." Giọng nói của Vệ Phong đột nhiên vang lên ngay trước sơn động.
Tô Hi giật cả mình, vội vàng kéo váy xuống che chân lại, vươn tay cầm lấy thảo dược mà Vệ Phong nói. Nàng nhấp môi đang muốn nói lời cảm ơn thì Vệ Phong đã xoay người rời đi.
Cha cùng Nhị ca ngẫu nhiên cũng sẽ nói với cô về những việc thú vị khi tòng quân cũng bao gồm nên xử lý vết thương thế nào, cho nên Tô Hi biết được cách dùng của loại thảo dược này. Nàng ngắt vài miếng lá cây xuống xoay đó bỏ vào miệng nhai, rồi lại bôi lên chỗ vết thương ở chân. Nàng nhíu mày, tuy rằng hơi ghét bỏ nước miếng của mình nhưng có ít còn hơn không, trước mắt chỉ có thể tạm chấp nhận như thế.
Một lát sau, Tô Hi bôi dược cho mình xong thì Vệ Phong cũng từ bên ngoài đi vào.
Trong tay Vệ Phong mang theo hai con cá, nội tạng đều được rửa sạch sẽ cả rồi, hắn còn thuận đường mang về mấy quả màu xanh, sau lột da sạch sẽ hai con cá rồi xâu vào nhánh cây, rồi lại cầm lấy quả làm nước sốt rưới lên trên hai con cá, động tác liền mạch lưu loát, còn rất thành thạo.
Tô Hi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không rõ một Thế tử gia sống trong nhung lụa như huynh ấy sao có thể biết làm những việc này, "Đình Chu biểu ca thường xuyên nướng cá sao ạ?"
Vệ Phong nhếch môi cười nhẹ, nói: "Không thường xuyên lắm."
Không biết vì sao nụ cười của hắn mang theo chút châm chọc không dễ phát hiện, nói xong câu đó thì không nói gì nữa.
Tô Hi thấy Vệ Phong không muốn nói tiếp thì cũng không truy vấn nữa mà chỉ nhẹ nhàng "ồ" một tiếng rồi cứ chờ ăn cá nướng. Buổi sáng nàng chỉ ăn một chén canh trứng nấm tuyết, sau đó cả một ngày không có gì vào bụng, đã sớm đói muốn rã rời rồi, dạ dày còn hơi đau nữa. Vừa rồi do quá sợ hãi không rảnh lo đến việc có đói hay không, trước mắt đã an toàn rồi, nên bây giờ nàng mới cảm giác được dạ dày cồn cào khó chịu.
Có lẽ do mấy năm nay ăn uống quá mức điều độ nên dạ dày của nàng có hơi khó tính, một khi đói lên thì sẽ bắt đầu đau.
Rất hiển nhiên, nàng bắt đầu có cái tật xấu này.
Sau khi nướng cá xong thì Vệ Phong đưa tới trước mặt Tô Hi, nói: "Nếm thử xem."
Tô Hi nhận lấy, thấy cá còn nóng thì hé miệng ra thổi hai ba lần, sau đó cẩn thận cắn một miếng, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, không thể nghĩ được cá mà Vệ Phong nướng ăn rất ngon. Đáng tiếc dạ dày của nàng không thoải mái, nên chỉ có thể miễn cưỡng ăn hai ba miếng, sau thì một bàn tay đè lại bụng rồi lại không thể ăn được nữa.
Vệ Phong nhìn nàng.
Tô Hi gần như không động vào miếng cá nữa mà bỏ lại bên đống lửa tiếp tục nướng, nàng nằm trên một lớp rơm rạ trong một góc, cuộn tròn thành một cục, nhịn đau nói: "Đình Chu biểu ca, muội ngủ trước đây."
Vệ Phong nhìn bóng dáng yếu ớt của nàng cũng không nói gì.
Ước chừng khoảng giờ Tý, ánh trăng đã lên cao, que diêm trong sơn động cũng đốt gần hết, chỉ còn lại một ít ánh lửa. Vệ Phong đổi tư thế, nghiêng đầu nhìn về một góc trong sơn động, tiểu nha đầu kia từ lúc nói đi ngủ sau thì cứ vẫn nằm đó không nhúc nhích, cũng không phát ra chút