Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Phong cảnh sau núi rất đẹp, trên đỉnh núi có một dòng suối trong vắt uốn lượn chảy xuống, đi qua vọng lâu giữa lưng chừng núi.
Tô Hi và Ân Thê Thê đi không nhanh lắm, vừa đi vừa quan sát cảnh sắc xung quanh, không biết thế nào mà cũng đi gần nửa canh giờ.
"Thể lực của Hi muội muội thật tốt, chúng ta đi lâu như vậy, tỷ đều dừng lại nghỉ ngơi mấy lần mà muội vẫn không sao cả." Ân Thê Thê càng đi càng chậm, rõ ràng là nàng ta nói muốn tới sau núi tản bộ, bây giờ ngược lại nàng ta là người đầu tiên không đi nổi.
Tô Hi dừng lại chờ nàng ta, mỉm cười nói: "Ngày thường muội thích đi lại, con đường này chẳng là gì hết, Thê tỷ tỷ ngày thường cũng nên đi bộ nhiều, rất có lợi cho cơ thể đấy ạ."
Ân Thê gật đầu nói được rồi lấy khăn ra lau mồ hôi lần nữa.
Tô Hi thấy nàng ta thật sự mệt, nên khuyên bảo: "Nếu Thê tỷ tỷ thật sự đi không được nữa, vậy thì không bằng chúng ta trở về đi. Dù sao cũng đã xem qua cảnh sắc rồi, nếu đi tiếp thì cũng chỉ có vậy thôi, nhưng mệt quá thì sẽ không tốt cho cơ thể đâu ạ."
Ân Thê Thê lắc đầu, đỡ tay nha hoàn nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi kiên trì nói: "Chúng ta đi lên thêm một chút nữa đi, tỷ nghe nói trên đó có một vọng lâu, chắc ở không xa đâu, chúng ta có thể ngồi đó nghỉ ngơi một lát."
Tô Hi nhìn lên trên núi, cỏ cây xanh um tùm, căn bản không nhìn thấy cái vọng lâu nào cả, chắc vẫn còn xa chỗ các nàng lắm. Lúc này xuống núi không phải tốt hơn sao? Vì sao nhất định phải đi lên chứ? Trong mắt Tô Hi hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi: "Thê tỷ tỷ có còn đi được không?"
Ân Thê Thê miễn cưỡng cười, gật đầu nói: "Tỷ đi từ từ ở đằng sau, Hi muội muội không cần lo cho tỷ, muội lên trước đi."
Tô Hi nhìn nàng ta, cuối cùng vẫn đi chầm chậm phối hợp với bước chân của Ân Thê Thê. Trong thời gian đó thì Ân Thê Thê lại nghỉ ngơi thêm 2 lần nữa, thể lực của nàng ta thật sự không tốt, có lẽ nàng ta không hay rèn luyện cơ thể trong khuê phòng. Chẳng qua một lát sau thì sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy vậy.
Tô Hi lại hai lần đề nghị xuống núi về biệt viện nhưng đều bị Ân Thê Thê từ chối, vẫn là câu nói kia: "Cứ đi tiếp đi."
Tô Hi cực kỳ khó hiểu, nàng thấy bộ dáng của Ân Thê Thê đã mệt đế mức không nói thành lời rồi, vì sao còn khăng khăng muốn lên núi chứ?
Sau nửa canh giờ thì cuối cùng cũng thấy được một vọng lâu bát giác.
Tô Hi bước vào vọng lâu, hai người mới lết lên được sườn núi, khoảng cách đến đỉnh núi chắc còn nửa chặng đường nữa.
Tầm nhìn ở đây cực kỳ tốt, nhìn sang bốn phía đều có thể thấy hết phong cảnh sau núi. Có thể thấy hang núi rậm rạp xanh tươi, những ngọn núi được bao quanh bởi nước, làm người ta cực kỳ thoải mái.
Chỗ này xác thật là nơi ngắm cảnh rất tốt, khó trách Ân Thê Thê muốn lên đây cho bằng được.
"Thê tỷ tỷ đã tới chỗ này rồi sao?" Tô Hi quay đầu lại hỏi.
Ân Thê Thê từ khi vào vọng lâu thì vẫn luôn ngồi ở trên rào chắn nghỉ ngơi, sắc mặt cuối cùng cũng đỡ hơn tí, nghe vậy thì ánh mắt hơi lập loè, nói: "Trước kia trong lúc vô tình tỷ có tới một lần, thấy phong cảnh ở nơi đây cực tốt nên mới nhớ kỹ."
Tô Hi cũng không nghĩ nhiều, hít thật sâu một hơi không khí thoải mái trong lành của núi non, vừa lòng nói: "Đúng là một chỗ rất tốt."
Tô Hi nhìn cảnh sắc xung quanh, lúc xoay người lại thì nhìn thấy một cây đàn cổ được đặt trên bàn đá, lúc nhìn kỹ lại thì thấy cả cây đàn có màu đen, dưới ánh mặt trời như ẩn hiện màu xanh nhạt, kinh ngạc nói: "Đàn Lục Ỷ?"
Ân Thê Thê cười nói: "Quả nhiên Hi muội muội biết cây đàn này."
Tô Hi kinh ngạc không thôi. Sao mà không biết được chứ, đàn Lục Ỷ là một trong bốn cây đàn nổi tiếng nhất, nàng chỉ thấy qua trên sách thôi, còn chưa có may mắn thấy được đàn thật.
Nhưng mà cây đàn quý giá như vậy, sao lại được để tuỳ tiện trong vọng lâu trên núi chứ?
Ân Thê Thê nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, giải thích nói: "Cây đàn này đã đặt ở đây mấy chục năm rồi, nghe nói là chỉ có thể âm thầm nhìn thôi chứ không ai có thể lấy đi được. Có một lần có người muốn trộm đàn đi, nhưng còn chưa đến chân núi thì đã bỏ mạng rồi."
Lần trước Ân Thê Thê đến đây, lúc ngẫu nhiên nhìn thấy cây đàn thì cũng nổi lên tâm tư, vốn dĩ muốn mang cây đàn về nhà nhưng chẳng qua còn chưa ra khỏi vọng lâu thì cứ cảm thấy có một ánh mắt luôn len lén nhìn nàng ta chằm chằm. Con ngựa nàng ta đi lên núi cũng giở chứng, còn mấy tên hạ nhân thì không biết sao tự nhiên bị người đánh trúng tay chân. Vì thế nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ đành thả đàn về chỗ cũ.
Bây giờ, Ân Thê Thê nhìn Tô Hi, lại không chút dấu vết nhìn thoáng qua đỉnh núi, nói: "Lần trước Hi muội muội nói nguyện ý muốn đành đàn cho tỷ nghe mà, không bằng nhân cơ hội hôm nay mà đàn một khúc đi, thế nào? Để tỷ cũng được nghe tiếng đàn của đệ tử Cốc Đồng tiên sinh nào."
Tuy Tô Hi thích cây đàn này, nhưng vừa nghe nói có người âm thầm nhìn thì liền chần chừ nói: "Việc này không tốt lắm đâu.......Đàn này có chủ nhân, sao muội có tự tiện động vào đồ của người khác chứ."
Ân Thê Thê cười nói: "Có điều không biết Hi muội muội. Người trông coi đàn đều không phải là chủ nhân, tỷ từng nghe nói là nếu tiếng đàn của người nào được người giữ đàn kia công nhận thì không những không trách phạt mà còn sẽ tự đưa đàn đến cho người đó đấy."
Tô Hi vừa nghe vậy xong thì cũng có hơi động tâm.
Tiếng đàn Lục Ỷ tuyệt diệu, ai học đàn thì đều muốn có được một cây đàn tốt cả, Tô Hi đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Tô Hi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không chống cự được sự dụ hoặc của cây đàn nổi tiếng, vì thế nàng bước lên thử dây đàn, sau đó ngồi xuống sau đàn Lục Ỷ.
*
Phía bên này, sau đỉnh núi.
Có mấy nam tử ngồi hai bên dòng suối trên đỉnh núi đang chơi "Khúc thuỷ lưu thương".
Có lẽ bởi vì thời tiết năm nay quá nóng nên rất nhiều thế gia tới biệt viện Tây Giao để tránh nóng. Không chỉ phủ Tấn Vương, phủ Tướng Quân, phủ Tổng Đốc mà người của phủ Trịnh Quốc công và phủ Vinh Quốc công cũng tới.
Tô Điều thả một cái khay nhỏ màu đen ở thượng lưu, trên khay đựng một chén rượu đầy, chén rượu cứ theo dòng suối chảy xuống, nó dừng trước mặt ai thì người đó phải uống ly rượu này.
Cái khay nhỏ màu đen kia bị dòng suối đẩy thằng đến khúc quanh co, cuối cùng dừng lại trước mặt của Lệ Diễn.
Lệ Diễn cũng rất sảng khoái, y bưng chén rượu bạch ngọc lên uống cạn một hơi, sắc mặt vẫn không thay đổi.
"Được!" Tô Điều trầm trồ khen ngợi.
Chén rượu thứ hai dừng trước mặt của Lữ Giang Hoài.
Lữ Giang Hoài cũng không xấu hổ ra vẻ ta đây, lúc y đi theo phụ thân Lữ Trì tòng quân đánh giặc thì còn phải uống nhiều hơn rượu hơn thế này nữa, y cũng rất vui vẻ cạn sạch một chén.
Sau mấy vòng chơi thì Tô Điều mất hứng thú, nói: "Nếu chỉ chơi thế này thôi thì không thú vị, nếu có người ở bên giúp đàn một khúc gì đó thì đúng là có thể nhắm rượu rồi."
Có người phụ hoạ: "Tô huynh nói rất đúng, không bằng ta kêu người đến Du Phương Viện mời tiểu hoàng oanh đến nhé, để nàng ta