: DÁNG VẺ MUÔN PHƯƠNG
Tô Hi dạo vườn hoa xong liền trở về sảnh ngoài.
Hôm nay lão thái thái đi chùa Minh Giác dâng hương, trong chốc lát cũng không về, liền chỉ có Ân thị đãi khách. Ân thị ngồi ở ghế chủ vị, phía dưới có hai vị phụ nhân ngồi ở giữa ghế gỗ hoa hồng, trong đó một vị phụ nhân mặc áo lụa mỏng màu đỏ nhìn thấy Tô Hi, tươi cười thân thiết nói, "Ấu Ấu, đến để ta nhìn cái nào, một tháng không gặp, hình như cao lên không ít."
Tô Hi đi đến trước mặt người phụ nhân, ngoan ngoãn nhỏ nhẹ gọi, "Đường phu nhân."
Vị này là mẫu thân của Đường Vãn, phu nhân Điền thị của Lưỡng Hoài Diêm Vận Sử.
Một người khác mặc áo choàng ngắn với đường viền vạt áo màu đỏ tím, đầu cài bộ diêu trâm lam như ý màu bạc, đặt tách trà trong tay xuống, cũng cườii nói: "Hi tỷ nhi càng ngày càng xinh đẹp, gương mặt này, giống y hệt với Ân tỷ tỷ, sau này lớn lên nhất định là châu tròn ngọc sáng, có phúc khí." Vị phụ nhân nói chuyện này chính là Mai thị, mẫu thân của Phó Nghi.
Mai thị nhỏ hơn Ân thị non nửa tháng, nhưng ngần ấy năm vẫn kiên trì gọi Ân thị là "tỷ tỷ".
Mai thị là cháu gái nhà mẹ đẻ của mẫu thân Ân thị, bởi vì gia đạo của Mai gia sa sút, mẫu thân của Ân thị thấy Mai thị đáng thương, nên đưa bà ta đến Ân phủ ở. Mai thị là một chủ nhân tâm cao khí ngạo, đó là ăn nhờ ở đậu, cũng không mai một được một thân ngạo cốt của bà ta.
Phụ thân Ân thị nếu có thể trở thành thủ phủ nội các, tất nhiên đầy bụng kinh luân(*), tài hoa hơn người. Dạy nữ nhi tất nhiên cũng không thua kém. Ân thị từ nhỏ đã đi theo phụ thân đọc tứ thư ngũ kinh, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tài nữ của kinh thành, dung mạo lại còn xinh đẹp, lúc ấy có không biết bao nhiêu thế gia công tử ngưỡng mộ khuynh tâm với bà.
(*) có tài về mặt chính trị.
Mai thị từ nhỏ lớn lên với Ân thị, vẫn luôn âm thầm tranh cao thấp với bà. Luận về gia cảnh, bà ta không bằng Ân thị, luận về tướng mạo so ra cũng kém, thứ có thể so sánh chính là tài hoa. Đáng tiếc, tuy là như thế, Mai thị vẫn kém hơn Ân thị một bậc.
Mai thị bị Ân thị đè ép nhiều năm như vậy, hiện giờ sinh ra được một nữ nhi, cuối cùng cũng coi như có thể thắng được Ân thị, làm sao bà ta không kiêu ngạo cho được? Ân thị có đẹp thì như thế nào, kết quả không phải nữ nhi bà mới ưu tú sao? Mai thị thở dài, "Đâu giống như Nghi tỷ nhi của chúng ta, cả ngày chỉ biết nhốt mình trong thư phòng, ngày đêm đọc sách, có đồ ăn cũng không chịu ăn, làm cho cả người đói đến gầy. Ngươi xem, trên người này có mấy lạng thịt chứ? Ta nói thế nào nàng cũng không nghe, thật là làm ta nhọc lòng mà." Trong ngoài lời nói đều là khoe khoang nhi nữ của mình.
Phó Nghi đứng bên cạnh bà ta, ngăn cản nói: "Nương....."
Mai thị vẫn không dừng lại, vỗ vỗ tay Phó Nghi tiếp tục nói, "Nghe nương nói này, sách thì lúc nào đọc mà không được, nhưng không thể để bản thân mệt suy sụp được...."
Đường phu nhân muốn ngăn lại lời của Mai thị, nhưng lại im lặng. Trong lòng thì thở dài: Rốt cuộc cũng xuất thân từ gia đình bình dân, đó là phu nhân của thế tử Khánh Quốc Công hiện tại, tầm mắt này đúng là nhỏ nên nhìn không thấy rõ mà.
Ân thị lại càng không bị dao động, rũ mắt nhìn chung trà phù diệp, hơi mỉm cười nói: "Còn không phải sao, vẫn là thân thể khoẻ mạnh mới quan trọng. Ta còn nhớ rõ lúc trước Mai muội muội vì học bài, làm bản thân mệt mỏi, nằm trên giường rất lâu, cuối cùng là do phụ thân mời danh y, mới cứu được muội về đấy."
Sắc mặt của Mai thị lập tức thay đổi. Bà đương nhiên nhớ rõ việc này, lúc đó Ân các lão giao việc học cho hai người, làm các nàng trong ba ngày phải học xong bài "Trung dung" Ân thị tư chất thông minh, có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ, trong vòng 1 ngày đã đọc được lèo lèo, mà Mai thị thì lại vất vả hơn, phải 3 ngày không ngủ không nghỉ mới miễn cưỡng học xong. Ba ngày sau, Mai thị thế nhưng lại ngã bệnh.
Bây giờ Ân thị nhắc tới, không thể nghi ngờ gì chính là tung tăng nhảy nhót đâm một nhát vào tim của Mai thị.
Mãi cho đến khi người của Khánh Quốc Công phủ cáo từ rời đi, sắc mặt của Mai thị cũng chưa tốt lên được.
Tô Hi đứng bên cạnh Ân thị, nhìn theo Mai thị và Phó Nghi ngồi lên xe ngựa, đang chuẩn bị trở về, thấy Phó Thiếu Vân giục ngựa đến hai bước bên cạnh nàng. Phó Thiếu Vân ngồi trên lưng ngựa, dáng người càng thêm cao lớn, hắn nhìn Tô Hi hơi mỉm cười, nói: "Hi biểu muội, hôm nay chim sẻ nướng rất ngon, đa tạ muội chiêu đãi."
Bởi vì lúc này có Ân thị ở đây, nên thoạt nhìn rất đứng đắn.
Tô Hi nói: "Thiếu Vân biểu ca không cần khách khí."
Phó Thiếu Vân không nói gì nữa, cười cười, rồi đánh ngựa đuổi theo xe ngựa của Khánh Quốc Công phủ.
*
Tiễn người của Khánh Quốc Công phủ và Đường phủ xong, Ân thị trở về Thu Đường Cư, thay xiêm y tiếp khách ra, mặc vào xiêm y màu tím nhạt áo ngoài thêu hoa văn hoa sen của hàng thêu Tô Châu, tháo gỡ đầu đầy trang sức ra, rồi để đại nha hoàn Đan Sương tháo búi tóc ra, liền dựa vào trên gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Chấn từ bên ngoài trở về, thấy nương tử nhà mình đang ngủ, liền không tiếng quấy rầy, tự mình đi phòng trong đổi y phục, lúc ra tới trong tay còn cầm một tấm chăn dệt màu vàng thêu hoa văn uyên ương. Chỉ thấy Tô Chấn, một hán tử oai hùng vĩ ngạn, tay chân nhẹ nhàng đắp chăn lên người Ân thị, còn chưa kịp thu tay, thì Ân thị trên giường đã mở mắt.
Tô Chấn cười nói, "Đánh thức nàng sao."
Ân thị từ trên giường ngồi dậy, kỳ thật bà không ngủ say, Tô Chấn đến bà cũng nghe được tiếng bước chân. Bà nói: "Hôm nay người của Khánh Quốc Công phủ tới."
Lúc Tô Chấn trở về đã nghe nha đầu nói, ông biết Ân thị chỉ điều gì, cũng hiểu được vì sao tâm tình bà không tốt, hỏi: "Mai thị nói gì với nàng sao?"
"Cũng chưa nói gì, đơn giản là khen Nghi tỷ nhi thôi." Mai thị xem nữ nhi như là bảo bối, gặp người liền muốn nói hai ba câu, cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Lúc trước khi Mai thị gả cho thế tử Khánh Quốc Công Phó Cử, không phải là cưới hỏi đàng hoàng, mà là Mai thị và Phó Cử có gian tình tư thông, nên Phó Cử mới đưa bà ta vào phủ. Lúc đó Khánh Quốc Công và Khánh Quốc Công phu nhân không đồng ý cho Mai thị vào cửa, mà Phó Cử lại bị Mai thị mê đảo, không phải bà ta thì không cưới, đấu tranh với hai phụ mẫu hồi lâu, làm bọn họ tức muốn chết đi sống lại, cuối cùng mới lấy được chi lễ của chính thê mà đón bà ta vào phủ. Mấy năm qua đi, nếu không phải do Mai thị sinh ra hai hài tử cũng không tệ lắm, Khánh Quốc Công và phu nhân chắc chắn sẽ không cho bà ta sắc mặt tốt.
Việc này chỉ có số ít người biết được, mà Ân thị là một trong số ít người đó.
Cũng do Mai thị lúc trước ở tại Ân phủ, rất nhiều việc không thể lừa gạt được.
Ân thị nói: "Ta thấy Thiếu Vân cũng không tồi, tướng mạo đoan chính, tiền lùi có lễ, lại rất để bụng Ấu Ấu, thật ra là rể hiền không tồi." Dứt lời, Ân thị lại đáng tiếc lắc đầu, nói: "Nhưng là có Mai thị mẫu thân như vậy, nếu Ấu Ấu thật sự gả vào Khánh Quốc Công phủ, cuộc sống sợ không quá tốt."
Nữ nhi 10 tuổi, cô nương Đại Yến 12 hay 13 là có thể nghị thân, lúc này Ân thị suy xét những chuyện này tuy có chút sớm, nhưng cũng không phải không có lý.
Tô Chấn ngồi bên cạnh Ân thị, cầm tay tinh tế che cho bà, trấn an nói: "Ấu Ấu còn nhỏ, hà tất vội vã suy xét mấy chuyện đó? Ta muốn con bé ở lâu thêm mấy năm, đến 18 tuổi gả đi