Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Lão phu nhân phủ Khánh Quốc Công và Tô lão thái thái là đường tỷ muội, đến cửa phủ Tướng Quân cũng chả phải chuyện gì hiếm lạ.
Tô Hi không để trong lòng, sau khi rửa mặt xong thì đến phòng sách Cửu Tư của phủ Tống Đốc để học. Cũng do hôm qua bị cảm lạnh nên sáng sớm nay đầu óc có hơi mơ màng choáng váng, nàng không nghe lọt tai nội dung giảng dạy của Sở tiên sinh, chỉ ngồi chống cằm nhưng suy nghĩ trong đầu toàn về chuyện Vệ Phong muốn nàng thêu túi tiền cho hắn. Cũng may tiên sinh dạy bài 《 Sở Từ · cửu tư thiên 》mà kiếp trước nàng đã học rồi, hơn nữa còn thuộc làu làu nên cũng không bởi vì vậy mà chậm trễ chuyện học hành.
Tô Hi nghĩ thầm, vô duyên vô cớ Vệ Phong kêu nàng thêu túi tiền làm gì chứ? Sao hắn biết nàng nhất định sẽ đồng ý chứ?
Vệ Phong thân là Tấn Vương thế tử, xung quanh có rất nhiều người có thể thêu túi tiền cho hắn, cho dù không có nàng thì hắn cũng sẽ không thiếu thứ này.
Huống hồ nàng lại không biết hắn thích phong cách nào nữa.
Nàng mới không thèm thêu đâu.
Ở bên phòng trên của phủ Tướng Quân.
Tô lão thái thái tự mình chiêu đãi lão phu nhân phủ Khánh Quốc Công, lại kêu nha hoàn pha trà tuyết mầm Nga Mi của mùa xuân năm nay, bà ấy ngồi trên ghế bành, bởi vì là đường tỷ muội nên cách nói chuyện cũng thân thiết hơn những người bình thường khác, "Hôm nay ngọn gió nào thổi bà tới thế? Tuổi tác của bà cũng lớn rồi, đến đây một chuyến cũng coi như ơn trời rồi, có chuyện gì mà không thể để bọn nhỏ tới nói mà phải tự mình đến đây thế?"
Lão phu nhân Khánh Quốc Công cười, bà ấy và Tô lão thái thái giống nhau đến bốn năm phần, lúc cười lên lại giống thêm một phần, chầm chậm nói: "Nguyên nhân cũng bởi vì chuyện này quan trọng nên mới không thể để bọn nhỏ tới nói được, tôi phải tự mình tới thì mới yên tâm được."
Bà ấy nói như vậy làm Tô lão thái thái cực tò mò, "Ồ, chuyện gì mà quan trọng thế?"
Lão phu nhân Khánh Quốc Công lại không nói mà bảo phải đợi phu nhân Ân thị lại đây mới có thể nói được.
Tô lão thái thái vừa nghe nói muốn mời Ân thị đến thì động tác uống trà liền khựng lại, trong lòng mơ hồ đoán được bảy tám phần. Ba thế hệ của phủ Khánh Quốc Công đến lứa của Phó Thiếu Vân thì chỉ có mình y là đích trưởng tử (1), bây giờ y đã 18 tuổi, đã đến lúc quyết định việc hôn nhân rồi.
(1) Đích trưởng tử: chỉ người con trai do chính thất sinh ra (Đích tử; 嫡子), đồng thời là con trai lớn tuổi nhất trong nhà ("Trưởng tử"; 長子)
Lão phu nhân Khánh Quốc Công cũng đã tỏ ý đã nhìn trúng Tô Hi từ lâu, lúc này còn muốn mời cả Ân thị tới thì ý đồ đã rất rõ ràng rồi.
Nếu thật sự đính hôn với phủ Khánh Quốc Công thì Tô lão thái thái cũng không phản đối cuộc hôn nhân này.
Tô Hi và Phó Thiếu Vân cùng lớn lên chung với nhau, không nói đến chuyện thanh mai trúc mã, mà hai nhà còn qua lại thân thiết nữa, cho dù Tô Hi có gả qua cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi gì cả. Chẳng qua đó chỉ là suy nghĩ của Tô lão thái thái thôi, còn cụ thể thế nào thì phải xem ý kiến của Ân thị đã.
Không bao lâu sau thì Ân thị cũng tới, bà mặc vạt áo dài chéo màu mật hoa văn hoa Lạc Tiên (2), búi tóc kiểu Đoạ Mã Kế (3), mái tóc búi vô cùng đơn giản cài một cây trâm kim thuý thảo trùng, hai má đầy đặn, sắc mặt rất tốt, rõ ràng là một người phụ nữ gần 40 tuổi nhưng nhìn vẫn chỉ như mới 30 tuổi thôi.
Sau khi Ân thị đến thì trước tiên hành lễ với Tô lão thái thái, rồi tiếp theo nhìn thấy lão phu nhân Khánh Quốc Công cũng có mặt, vì thế kính cẩn cười nói: "Nhìn tư thế này thì chắc nương và phó lão phu nhân có chuyện gì nói với con dâu ạ?"
Tô lão thái thái nói: "Con ngồi xuống trước đi."
Ân thị ngồi xuống trên ghế hoa hồng dưới chỗ của lão thái thái.
Lão phu nhân Khánh Quốc Công cười tươi đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Hi tỷ nhi có ở trong phủ không?"
Nụ cười của Ân thị hơi khựng lại, nhưng vẫn không thất lễ mà nhanh chóng khôi phục lại như thường, "Sáng sớm nay thì Ấu Ấu đã đi đến tộc học rồi ạ."
Lão phu nhân Khánh Quốc Công nói: "Năm nay Hi tỷ nhi 13 tuổi rồi nhỉ, mà sao vẫn còn đến tộc học thế? Ta thấy cô nương nhà người khác 13 tuổi là phải ở nhà học thêu rồi, cũng không có thời gian đến tộc học nữa."
"Chắc có điều lão phu nhân không biết ạ, Ấu Ấu vẫn chưa được tròn 13 tuổi đâu." Ân thị cầm chén trà trên bàn bát tiên rồi lại buông xuống, nụ cười vẫn không thay đổi nhưng trong lòng thì đã như gương sáng, nói: "Huống hồ Ấu Ấu muốn đọc sách nên cháu cũng không có lý do gì mà ngăn cản cả. Cô nương gia đọc sách nhiều cũng tốt, bụng có thi thư thì mới có thể tự tin được ạ, tương lai cũng sẽ không đến mức bị nhà chồng xem thường."
Lão phu nhân Khánh Quốc Công gật đầu tán đồng, nói: "Cháu nói không sai, ta thấy mấy năm nay Hi tỷ nhi thay đổi rất nhiều nên cũng nghĩ nguyên nhân là do đọc sách nhiều."
Ân thị siết chặt cái chén, không trả lời.
Lão phu nhân Khánh Quốc Công thấy mấy câu mở đầu đã đủ rồi, vì thế cũng nói toạc ra: "Hôm trước Vân ca nhi đến tìm ta, nói với ta vài suy nghĩ trong lòng. Nói thật, mấy năm nay ta nhìn thằng bé và Hi tỷ nhi cùng nhau lớn lên, hai đứa này cũng xem như tiểu thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, nếu sau này có thể trở thành một đôi thì tất nhiên là nhân duyên tốt được mọi người ca tụng. Hơn nữa Vân ca nhi lại toàn tâm toàn ý đối với Hi tỷ nhi, ngày đó thằng bé đã hứa hẹn với ta rằng sau khi thành thân thì nhất định sẽ không để Hi tỷ nhi phải chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào, càng sẽ không nạp thiếp và thông phòng.......Đây là lần đầu ta thấy nó quan tâm đến một cô nương vậy đấy......"
Ân thị nghe lão phu nhân Khánh Quốc Công nói xong mấy lời này thì trầm mặc vài giây mới trả lời: "Lão phu nhân, không dối gạt gì người, Ấu Ấu còn nhỏ mà cháu và lão gia chỉ có con bé là nữ nhi, nên muốn con bé ở thêm hai năm nữa, cũng không định kết thân cho con bé sớm như vậy."
Đây là lời từ chối uyển chuyển. Nhưng lão phu nhân Khánh Quốc Công cũng không phải dễ buông tha như vậy, "Lời này của cháu ta có thể hiểu, cũng không nhất thiết phải vội vàng vào lúc này, cho dù có chờ thêm hai ba năm nữa thì Vân ca nhi cũng chờ được mà."
Dù sao cũng là đường tỷ muội của Tô lão thái thái nên cũng khó mà nói dứt khoát quá tránh tổn tương hoà khí hai bên. Ân thị cười nói: "Lão phu nhân không hiểu Ấu Ấu đâu, con bé này nhìn ngoan ngoãn nghe lời nhưng kỳ thật là tiểu nha đầu còn chưa lớn, vừa nũng nịu vừa tuỳ hứng, chỉ sợ không tốt như những gì người nghĩ đâu."
Lão phu nhân Khánh Quốc Công nghe xong cũng không để bụng, "Cô nương gia phải nũng nịu tí mới tốt được, nũng nịu mới làm cho người ta thương yêu."
Nụ cười của Ân thị cứng lại, không nghĩ vị lão phu