Editor: Song Ngư
Cỗ xe ngựa rộng rãi nhưng Tô Hi bị Vệ Phong ép tới một góc nho nhỏ, bầu không khí tràn ngập hơi thở của hắn, mùi đàn hương thoang thoảng, nàng vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt sâu thẳm không vui của hắn, sắc mặt nặng nề, cả đường đè nén, cuối cùng lúc này thì như bùng nổ.
Mới có một khoảng thời gian không gặp mà Tô Hi đã không quen với sự gần gũi của hắn rồi, cái mông nhỏ thì cứ nhích sang bên. Nhưng vừa mới cử động thì đã bị Vệ Phong phát hiện ra ý đồ, vì thế hắn cúi người kéo gần khoảng cách của hai người lại, gần như dán sát vào mặt của cô, lại tiếp tục hỏi: “Hửm? Tại sao?”
Giọng nói của Vệ Phong dễ nghe, trầm thấp và rất hay, mang theo từ tính, tựa như nước chảy róc rách xuống ngọc thạch, nghe xong làm lỗ tai như mềm nhũn vậy.
Tô Hi nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn anh mà giải thích: “Lữ đại ca biết tổ phụ của muội bị bênh nên liền nói muốn giúp muội tìm đại phu, vì vậy muội mới ra khỏi thành cùng huynh ấy. Giữa bọn muội không có gì cả, không phải loại như huynh nghĩ đâu.”
Không có gì cả, vậy sao Lữ Giang Hoài lại rất ân cần với nàng như vậy.
Vệ Phong không tin lời nàng nói, tiểu nha đầu giải thích cũng khá tốt nhưng lại không hề làm hắn vừa lòng. Hắn véo cằm của nàng, ngón cái như có như không mà vuốt ve cánh môi phớt hồng mềm mại của nàng và nói: “Loại mà ta nghĩ là loại nào chứ, Ấu Ấu?”
Tô Hi bị Vệ Phong sờ đến ngứa ngáy, nàng quay đầu né tránh, sau đó bĩu môi và nói: “Sao muội biết được huynh suy nghĩ cái gì chứ. Huynh đi cũng đâu có nói với muội tiếng nào, sao muội quản thúc được huynh chứ?”
Vệ Phong thoáng cong môi, đùa giỡn nói: “Thì ra Ấu Ấu muốn quản thúc ta sao?”
Mặt Tô Hi đỏ lên, nàng không phải có ý này, Vệ Phong đúng là bóp méo sự thật mà. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng đầy xấu hổ buồn bực: “Nói bậy……Muội mới mặc kệ huynh đi đâu, làm gì đấy. Huynh nhanh ra ngoài đi, đừng để Lữ đại ca thấy…..”
Vệ Phong vừa nghe cái tên này trong miệng nàng thì mặt liền tối sầm, thế là hắn giữ lấy bàn tay nhỏ không thành thật của nàng, rồi đan mười ngón tay vào với nhau. Nàng càng thêm rối bời đuổi hắn đi thì hắn càng sóng yên biển lặng ngồi ở một bên, còn ôm chiếc eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, sau đó còn bắt nàng ngồi ở trên hông của mình, nói: “Bị y thấy thì thế nào chứ? Vừa lúc để ý biết muội là của ta.”
Tô Hi vặn vẹo cơ thể, tư thế này quá xấu hổ mà Vệ Phong còn cố tình nói ra mấy câu đáng lúng túng thế nữa, cả lỗ tai của nàng đều đỏ ửng, “Đừng nói nữa, muội và huynh ấy thật sự không có gì hết, Lữ đại ca chỉ tốt bụng giúp muội mà thôi……”
Bàn tay đặt trên eo nàng của Vệ Phong càng thêm siết chặt, cô nàng ngốc này, còn không phát hiện ra hắn không thích nghe tên của nam nhân khác hay sao hả? Hắn chỉ đơn giản cúi đầu, ngậm lấy cái miệng nhỏ lải nhải của nàng, sau đó nuốt hết những lời còn lại của nàng nói vào trong bụng.
Bọn họ ở trên xe ngựa mà bây giờ còn là ban ngày nữa, Tô Hi theo bản năng tránh né nhưng lại bị Vệ Phong giữ cái ót lại, nàng càng động đậy thì hắn càng khống chế càng chặt.
Tô Hi đã phát hiện con người Vệ Phong có dục vọng khống chế rất mạnh từ lâu rồi, không cho phép nàng từ chối, không cho phép nàng trốn tránh, nàng ở trong tay hắn thường xuyên không có sức phản kháng. Tô Hi biết rõ phản kháng không có hiệu quả nhưng vẫn không muốn ngoan ngoãn mà để hắn thực hiện được, thừa dịp hắn cạy hàm răng của nàng ra và đột nhập vào trong thì không phục cắn đầu lưỡi của hắn một cái.
Ánh mắt của Vệ Phong sa sầm lại, hắn yên lặng nhìn Tô Hi, cũng không bởi vì vậy mà rút lui, ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Hắn khều lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại của nàng, còn cố ý càn quét từng chỗ trong miệng của nàng.
Có lẽ vừa rồi Tô Hi không khống chế được lực nên ngay lập tức cảm thấy có mùi máu tươi trong miệng làm nàng nhíu mày lại, đôi tay theo bản năng bám vào hai bả vai của Vệ Phong, vừa bất lực lại vừa vô tội hừ một tiếng. Âm điệu nhẹ nhàng kéo dài như làm nũng, cũng giống như là xin tha vậy.
Bàn tay của Vệ Phong rắn chắc nóng rực, cách một tầng lớp áo mỏng truyền tới trên da của Tô Hi, nóng đến làm nàng phải nhẹ rụt người lại. Hơi thở phả vào tai nàng của hắn dần thêm nặng nề, còn lông mi dài của nàng thì như cánh chim run lên nhè nhẹ, thật sự đúng là sợ hãi, nàng bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, gần như mơ hồ không rõ mà xin tha: “Muội từ bỏ, sắp đến Kinh Thành……”
Đã lâu Vệ Phong không gặp nàng nên chút ngon ngọt này vẫn cảm thấy không đủ. Hắn trằn trọc giày vò xung quanh trong miệng của nàng trong chốc lát, còn chưa đã thèm mà mút môi dưới của nàng, sau đó thì khàn giọng nói: “Sau này muội không được lén gặp mặt Lữ Giang Hoài nữa.”
Tô Hi không có sức lực rúc vào ngực của hắn, gương mặt của nàng ửng hồng, nhẹ nhàng thở dốc, Tô Hi vừa thấy Vệ Phong cúi đầu lại gần thì vội vàng giơ tay lên đẩy hắn lại, đáng thương nói: “Huynh đồng ý không hôn muội nữa đi thì muội sẽ đồng ý với huynh không gặp huynh ấy nữa.”
Hiệu ứng cách âm của rèm xe ngựa không tốt, vừa rồi lúc hắn hôn nàng thì cái âm thanh ái muội quấy phá qua