Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Khoang thuyền không tính là nhỏ hẹp, cho dù là khi nãy Úc Bảo Đồng và Tô Vũ cùng ở thì Tô Hi cũng không cảm thấy chen chúc. Nhưng bây giờ khi Vệ Phong yên lặng đứng ở ngoài cửa, nàng bỗng cảm thấy không gian lập tức trở nên chật hẹp hơn rất nhiều, nên nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lúc Tô Hi ngồi ở trên giường thì đã cởi giày ra, nàng thấy Vệ Phong nhìn xuống bàn chân của nàng. Nàng vội vàng khom lưng hoảng loạn mang vào đôi giày thêu sa tanh màu hồng đế mềm, sau đó yên lặng giấu chân dưới chiếc váy hoa hải đường lớn màu đỏ.
Mặc dù động tác của nàng rất nhanh nhưng vẫn không thể tránh được mà để hắn nhìn thấy đôi chân ngọc nhỏ xinh đẹp cùng với mắt cá chân nhỏ nhắn.
Tô Hi còn chưa sẵn sàng để đối mặt với Vệ Phong, ba năm trước khi nàng rời Kinh Thành thì chưa từng nghĩ mình sẽ rời đi lâu đến thế.
Lúc trước, nàng vốn định chờ tang sự của tổ phụ qua một khoảng thời gian thì sẽ đi tìm Vệ Phong hỏi cho rõ ràng. Nhưng sau đó nàng lại đưa linh cữu về quận Ngô, đi một hồi tận 3 năm, cái cảm xúc khó chịu đã tan bớt, nhưng chuyện con ngựa nổi điên thì trước sau vẫn là chỗ vướng mắc trong lòng nàng. Nếu không hỏi cho rõ ràng thì chỉ sợ mãi sẽ không cởi bỏ được nút thắt trong lòng.
Tô Hi hơi hé miệng, lòng vốn muốn hỏi nhưng bởi vì đã qua lâu như vậy nên ngược lại nàng không biết nên mở miệng thế nào.
Do dự một lát, nàng quyết định vẫn chọn một câu mở đầu khá thoả đáng: “Sao Vệ thế tử lại tới đây?”
Tô Hi không biết trong ba năm này Vệ Phong đã hứa hôn hay chưa, nguyên nhân mấy ngày nay nàng một hai không chịu ra ngoài, một phần cũng là vì chuyện này. Nàng sợ sẽ nghe được tin tức hứa hôn của Vệ Phong, kiếp trước ngoại trừ Ân Thê Thê thì còn có cháu gái của Văn Uyên Các Đại học sĩ nữa, nên nàng thật sự không có tự tin Vệ Phong sẽ chờ nàng lâu như vậy.
Tô Hi nghĩ thầm, nếu Vệ Phong đã hứa hôn, vậy thì nàng sẽ không hỏi lại chuyện con ngựa nổi điên lần trước nữa. Giữ lại một sự hiểu lầm cũng tốt hơn là để lại một sự tiếc nuối.
Tuy rằng suy nghĩ như vậy có hơi ích kỷ, nhưng tận sâu dưới đáy lòng của Tô Hi vẫn không mong muốn Vệ Phong hứa hôn.
Ánh mắt Vệ Phong sâu thẳm, sắc mặt dưới ánh nến mờ ảo cũng trở nên lờ mờ khó nhìn rõ: “Tô Bách Vũ đã quay về chưa?”
Tô Hi giật mình, nói: “Không phải Bách ca nhi ở cùng với Âm công chúa sao?”
Vệ Phong nhìn nàng, ngữ điệu lạnh lùng: “Thằng bé dẫn Đức Âm cùng ra ngoài rồi, đến bây giờ còn chưa tìm được.”
“Cái gì?” Tô Hi giật mình, những khoảnh khắc suy nghĩ miên man khi nãy tan thành mây khói, nàng sốt ruột gấp gáp, hỏi: “Hai đứa đã đi ra ngoài bao lâu rồi?”
Vệ Phong nói: “Nửa canh giờ.”
Khuôn mặt Tô Hi trắng bệch. Nửa canh giờ rồi ư, hôm nay trên đường đông đúc như vậy, chắc chắn có không ít kẻ buôn người, lỡ như hai đứa nhóc kia gặp phải thì thế nào đây? Tô Bách Vũ mới có tám tuổi, Vệ Đức Âm còn nhỏ hơn nữa, sang năm mới được năm tuổi, cho dù có gặp phải bọn buôn người thì cũng không có sức phản kháng. Nàng quan tâm quá hoá hoảng loạn, tất nhiên không nghĩ tới sơ hở trong lời nói của Vệ Phong mà bất chấp khoác thêm áo choàng rồi vội vàng đi ra ngoài: “Để muội đi tìm xem.”
Tô Hi gọi Ngân Nhạn. Vừa đúng lúc thuyền hoa cũng cập bờ, lúc lên bờ thì nàng mới phát hiện ra mình chẳng có manh mối nào cả, nên đành phải xoay người hỏi Vệ Phong ở đằng sau: “Huynh biết bọn nhỏ đi hướng nào không?”
Vệ Phong đứng ở bờ biển, mặc trường bào giấu trong bóng đêm, đôi mặt cứ lẳng lặng nhìn cô nương cách đó không xa. Hiếm khi, hắn mới không nhanh không chậm bước qua, giọng nói như giếng cổ không chút gợn sóng: “Đi theo