Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoMột tiếng lảnh lót này ở xung quanh tiếng trống nhạc thì không xem là lớn mấy, nhưng đủ để hai người Đế Hậu nghe thấy rõ.
Chiêu Nguyên Đế thú vị “ồ” một tiếng, nhìn về phía tiểu Đức Âm và nói: “Đức Âm, ‘Hi cô cô’ mà con nói là ai?”
Vệ Đức Âm vội vàng nhai nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, đang định mở miệng thì Lưu Hoàng Hậu đã nói thay con bé: “Bẩm bệ hạ, Đức Âm nói chính là Cửu cô nương của nhà Tô tướng quân, tên gọi là Tô Hi.” Mấy ngày nay Vệ Đức Âm thường tìm Tô Hi chơi, Lưu Hoàng Hậu cũng có nghe Khương ma ma nói, vì vậy cũng biết Cửu cô nương của Tô gia này đối xử thật lòng với Vệ Đức Âm nên từ đáy lòng cũng có ấn tượng không tệ với nàng.
Vệ Đức Âm bị mẫu hậu cướp lời trắng trợn, thế là con bé chu miệng nhỏ không phục, vội bổ sung: “Hi cô cô đánh đàn hay lắm ạ, còn đẹp nữa, cô cô biết nhiều thứ lắm.”
Lúc Lưu Hoàng Hậu nói ra tên Tô Hi thì giữa hàng mày của Chiêu Nguyên Đế lộ ra sự mong đợi, bây giờ nghe Vệ Đức Âm khen ngợi như vậy thì không khỏi cười nói: “Nếu Đức Âm đã nói vậy thì sao trẫm không gọi lên xem được. Thường công công, mời Tô Cửu cô nương lên đây.”
Thường công công vâng dạ mà đi.
Phó Nghi đứng một bên, sau khi nghe thấy lời của Vệ Đức thì tuy trong lòng có hơi khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười hào phóng rụt rè bên môi. Đương nhiên nàng ta không sợ, nàng ta cho rằng tiếng đàn của Tô Hi không thể hay hơn mình được, cho dù Tô Hi có đàn Lục Ỷ thì sao chứ? Cũng chỉ là giàn hoa mà thôi. Nếu Tô Hi thật sự gảy đàn hay thì tại sao chưa bao giờ đàn tấu trước mặt mọi người chứ, có phải vì nàng hiểu được trình độ của mình, vì vậy mới không muốn để Cốc Đồng tiên sinh mất mặt?
Nghĩ đến điều này thì tâm trạng của Phó Nghi mới thoải mái hơn một tí.
Lát nữa Tô Hi gảy đàn, ai giỏi hơn ai tự nhiên nghe là biết ngay thôi. Tiểu công chúa trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng người khác cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Bên phía này, Tô Hi đang ôm má chán muốn chết, mới vừa nghe Phó Nghi gảy một khúc nhưng nàng không có cảm giác ngạc nhiên mà ngược lại có hơi thất vọng. Phó Nghi gảy đàn chẳng khác ba năm trước đây chút nào cả. Trong ba năm mà chả có tí tiến bộ nào cả, cũng không biết nàng ta cố tình che giấu hay thật sự chỉ có đến đây thôi.
Tô Hi đang miên man suy nghĩ thì Thường công công bên cạnh Bệ hạ nói muốn gặp nàng, nàng mơ màng cũng đứng lên đi theo đến chỗ trên cùng của yến tiệc, sau đó hành lễ vấn an Chiêu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu. Mãi cho đến khi Chiêu Nguyên Đế bảo nàng đàn tấu một khúc nhạc thì nàng mới hiểu bản thân đã bị Vệ Đức Âm hãm hại.
“Bệ hạ chê cười, thần nữ gảy đàn chỉ là thú vui riêng thôi, chưa từng gảy ở một nơi lớn thế này, chỉ sợ khiến Bệ hạ và nương nương chê cười.” Tô Hi vẫn luôn nhớ kỹ lời Cốc tiên sinh nói, ra bên ngoài không thể để tiên sinh mất mặt, vì vậy hầu hết thời gian nàng toàn luyện đàn trong viện của mình, rất ít khi gảy đàn cho người khác nghe.
Lúc Tô Hi cúi thấp đầu trả lời thì không biết tất cả mọi người đang nhìn nàng.
Dáng người của tiểu cô nương yểu điệu, dung mạo như hoa như ngọc, đôi má mềm mịn trắng nõn, dáng vẻ khiến người khác phải yêu thích. Ngay cả giọng nói cũng mềm mại nhẹ nhàng, giọng Ngô dịu dàng như nỉ non bên tai, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng khiến người ta phải say đến mê muội, chứ không cần nói đến gương mặt kia có bao nhiêu sắc nước hương trời.
Hầu hết trong mấy ngày săn bắt thì Tô Hi đều ở trong lều trại, hiếm khi đụng mặt với phái nam, cho dù có người muốn thấy mặt mũi cũng không có cơ hội. Bây giờ cuối cùng nàng cũng đứng trước mặt mọi người, hệt như vén tấm màn che của viên minh châu lên, có không ít nam tử buông ly rượu trong tay xuống, ánh mắt dừng trên người nàng, giống như đang thưởng thức một đồ sứ xinh đẹp đến hoàn mỹ, lưu luyến đến nỗi quên cả về.
Vị trí thứ hai bên tay trái của Chiêu Nguyên Đế, Vệ Phong siết chặt ly rượu vàng trong tay, sắc mặt lạnh lùng.
Chiêu Nguyên Đế cười nói: “Không sao, nếu Đức Âm đã thích nghe ngươi gảy đàn thì ngươi cứ tuỳ ý gảy một khúc đi. Không cần cảm thấy sợ hãi, gảy hay thì trẫm nhất định sẽ ban thưởng nhiều đồ tốt, còn nếu gảy không hay thì trẫm cũng sẽ không phạt.”
Có những lời này của Chiêu Nguyên Đế thì Tô Hi cũng yên tâm hơn. Nàng uốn gối, nói: “Vậy thần nữ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Không biết là ai nói một câu: “Nghe nói Tô Cửu cô nương có một cây đàn Lục Ỷ, không biết có muốn kêu người đem tới không?”
Tô Hi suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần, tiểu nữ dùng cây đàn này là được.” Cây đàn Tô Hi nói chính là cây đàn Phó Nghi vừa gảy kia.
Phó Nghi thấy thế thì vừa buồn cười vừa cảm thấy Tô Hi tự đại, nàng không hiểu cây đàn Lục Ỷ sẽ giúp nàng vẻ vang hơn sao? Hay là nói, nàng hiểu rõ rằng bản thân không đàn giỏi nên cho dù có dùng đàn Lục Ỷ thì cũng chả có ích gì, ngược lại càng khiến người khác chê cười?
Cho dù là bất kỳ loại nào thì Phó Nghi cũng chả để Tô Hi vào mắt.
*
Tô Hi ngồi sau cây đàn suy nghĩ một hồi.
Những dịp như hôm nay thì nàng không thể đàn tấu những khúc mà thường gảy cho Vệ Đức Âm được. Đôi tay của nàng đỡ cây đàn, lưỡng lự một hồi, cuối cùng thì gảy một khúc do nàng tự sáng tác, tên là “Vẫn trở về”.
Tô Hi khẩy dây đàn, bắt đầu gảy.
Khúc nhạc này là Tô Hi sáng tác lúc mới tới quận Ngô. Khi ấy tổ phụ vừa mới qua đời, nàng rời đi Kinh Thành quen thuộc, trong lòng lại còn cất giấu chuyện của Vệ Phong nên vừa mất mát vừa buồn bã, vừa lưu luyến không muốn rời. Mặc dù có nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp của quận Ngô thì cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng. Mười ngón tay nhỏ dài của Tô Hi nhảy nhót trên dây đàn, hai hàng lông mi dày rũ xuống, cứ như nàng đã quay về lại khoảng thời gian đó, mỹ nhân rơi lệ, mưa bụi tối tăm tác động đến tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
Khúc nhạc này không hợp với những ở dịp này cho lắm, không đợi mọi người nghi ngờ, chỉ thấy cảm xúc của nàng thay đổi, cuốn trôi sự chán nản vừa nãy, hệt như đánh tan mây mù nhìn thấy ánh mặt trời vậy, qua cơn mưa trời lại sáng, trong chớp mắt đưa mọi người vào trong một thế giới khác.
Khúc nhạc này được viết vào năm thứ hai khi nàng ở quận Ngô, lúc đó tâm trạng của Tô Hi hết sức bình tĩnh, nàng thấy được sương mù mùa xuân, mùa hè đầy nắng, hoa liễu rơi khắp nơi, hoa đào thành lối đi nhỏ. Trong lúc nhất thời xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, bên tai là tiếng gió mát lạnh phớt qua cây tre, trước mặt là mây trôi thong dong, trên thế giới không có chuyện gì nhàn nhã thản nhiên hơn như này, nếu trong tay có cầm một bầu rượu thì có thể uống hết 3000 rượu xuân.
Đáng tiếc lúc đó trong tay Tô Hi không có rượu, chỉ có một cây đàn, vì thế nàng liền đặt hết thảy tình ý của mình lên cây đàn.
Tất cả mọi người đều nhìn về cô nương ngồi ở giữa, chưa bao giờ nghĩ tới một nữ nhi gia lại có thể gảy lên tiếng đàn