Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Tóc của Tô Hi vừa mềm vừa trơn, bởi vì hôm nay nàng đội mũ phượng nên hai bà tử đã bôi một lớp dầu thật dày lên tóc của nàng. Nàng đã ngửi mùi tinh dầu quế hoa cả ngày, đã không chịu nổi rồi. Sau khi Ngân Nhạn và Ngân Nhạn chuẩn bị nước xong thì nàng tháo mũ phượng xuống, cởi bộ đồ cưới màu đỏ ra, rồi thoải mái ngâm mình trong thau tắm.
Mệt mỏi cả ngày trời, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Nước ấm quấn quanh làn da, nhanh chóng loại bỏ đi sự mệt mỏi. Tô Hi có hơi không muốn bước ra ngoài, nàng nằm sấp trên mép thau, cằm tựa lên cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại kia, giọt nước trong suốt chảy suốt dọc theo khuôn mặt nhẵn mịn của nàng, tới dưới cằm rồi xuống cái cổ trắng như tuyết, lại dọc theo xương quai xanh mà hoà vào trong làn nước. Làn da trắng như tuyết không chút tì vết, như được tô thêm một lớp mềm mại dưới ánh sáng của cây nến long phượng, làn da trắng hơn sương tuyết khiến người ta không thể dời mắt được.
Nàng nghiêng đầu, không biết nhớ tới điều gì mà khẽ nheo đôi mắt lại, bộ dáng thoải mái hệt như mèo con lười biếng. Mái tóc đen rối bời xoã trên vai sau, càng lộ rõ gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay.
Có lẽ do hôm nay quá mệt mỏi, nên nàng ngâm một lát thôi thì đã buồn ngủ. Chỉ thấy cơ thể trắng như tuyết của nàng trượt nhẹ xuống thau tắm rồi rớt cái “ào” vào trong nước. Đằng sau lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng lại bị tiếng ho khan của nàng che lấp. Nàng cứ tưởng là Ngân Nhạn hoặc là Ngân Hạc đi vào, nên bèn dùng mu bàn tay lau vết nước trên mặt đi, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Lấy giúp ta khăn tay lại đây, đã chuẩn bị xiêm y hết chưa? Ta muốn mặc bộ đồ màu xanh trắng kia, quần áo hôm nay nặng quá, đè nặng làm bả vai ta đau muốn chết.”
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vang lên: “Còn đau không, có muốn ta xoa giúp nàng không?”
Bàn tay đang lau mặt của Tô Hi bỗng cứng ngắc, nàng trừng lớn đôi mắt nhìn xung quanh tấm bình phong bách bảo, chỉ thấy Vệ Phong mặc áo choàng cưới màu đỏ đứng ở kia, bên môi là nụ cười nhạt, trong mắt là ánh sáng sâu không thấy đáy. Không biết hắn đứng đây từ khi nào, thế mà bên ngoài chẳng ai thông truyền cả. Nàng nhanh chóng co người chui vào trong nước, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất, đôi mắt xấu hổ giận dữ trợn mắt nhìn hắn: “Chàng về khi nào đấy? Không phải còn phải tiếp đãi khách khứa bên ngoài sao? Chàng, ai bảo chàng vào thế?”
Vệ Phong tiến lên, đi đến bên thau tắm, “Khách bên ngoài về cả rồi, lúc ta trở về có gọi nàng một tiếng đấy.”
Ý là nàng không trả lời hắn nên hắn mới đi vào sao? Nhưng lúc đó nàng còn đang mơ màng muốn ngủ mà, vốn không nghe thấy âm thanh của hắn.
Tô Hi quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ của tịnh thất, quả thật là màn đêm đã buông xuống, tối đen như mực.
Nàng đã tắm rửa lâu như vậy sao?
Vệ Phong nâng cánh tay gác trên mép thau, hơi cúi người về phía nàng, “Hửm, Ấu Ấu, bả vai còn đau không?”
Trên người hắn toàn là mùi rượu, không biết là khi nãy uống nhiều hay ít nữa. Tô Hi cố gắng co người xuống thau tắm, lúc nãy khi vén khăn voan lên thì xung quanh có rất nhiều người, thế nên nàng cũng không tiện nhìn kỹ hắn, bây giờ chỉ còn lại hai người nhưng nàng lại ngượng ngùng nhìn hắn thêm vài lần. Lúc này mới có loại cảm giác rốt cuộc hai người cũng đã thành thân rồi. Đôi mắt nàng xoay tròn, thì thầm: “Thiếp không đau.”
Vệ Phong vẫn không cử động, tầm mắt tối sầm nhìn chiếc cổ ngọc và bờ vai như tuyết lộ ra bên ngoài của nàng, như thể đang che giấu ánh sáng của sói vậy.
Ánh mắt của hắn quá rõ ràng, cộng thêm mấy nay Tô Hi đã được Ân thị và Úc Bảo Đồng dạy dỗ rất nhiều về chuyện nam nữ, làm sao nàng còn không biết ý hắn nữa chứ? Nàng bị hắn nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên, tình hình này thật sự bất lợi đối với mình, nàng nói: “Chàng ra ngoài đi, gọi Ngân Nhạn và Ngân Hạc vào đây giúp thiếp.”
Nàng thấy Vệ Phong vẫn thờ ơ thì đỏ mặt buồn bực mà nhấn mạnh thêm: “Chàng mau ra ngoài đi.”
Vệ Phong biết nàng thẹn thùng, cũng không muốn bắt ép con thỏ phải xù lông, vì thế cũng mỉm cười nói: “Được, vậy ta ra ngoài.”
Tô Hi cảnh giác nhìn hắn, tận cho đến khi hắn ra khỏi bình phong thì nàng mới thật sự thả lỏng.
*
Một khắc sau, Tô Hi mới thay quần áo xong rồi ra ngoài.
Nàng vừa tắm xong, mái tóc ướt nhẹp xoã sau lưng, giọt nước thấm đẫm áo sam màu xanh trắng, đằng sau lộ ra chiếc lưng mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một đôi tay cũng có thể ôm hết.
Trên chiếc tròn tử đàn khắc sư tử bày mấy món ăn nhẹ và một chén cháo loãng trân châu long nhãn hàu trắng, Vệ Phong ngồi bên cạnh bàn, vừa thấy nàng ra thì gật đầu, lười biếng nói: “Nàng có đói không? Ăn vài món lót bụng trước đi.”
Giọng điệu ấy, hệt như là để nàng ăn no xong rồi sẽ đàn áp vậy.
Nhưng Tô Hi thật sự đói lả người rồi, buổi sáng nàng chỉ ăn một muỗng cháo mà còn bị Tam thẩm chọc một lúc lâu. Nàng mím môi, nghe lời của Vệ Phong mà ngồi xuống, cầm cái muỗng lên rồi vùi đầu xuống ăn cháo hàu trắng, sau đó nàng dừng lại, chun mũi và nói: “Người chàng toàn là mùi rượu thôi.”
Vệ Phong nhìn nàng đăm đăm: “Nàng không thích sao?”
Tô Hi gật đầu, không biết là do xấu hổ hay do đói bụng mà nàng không nhìn hắn, hết sức tập trung ăn cháo, “Chàng đi tắm đi.”
Giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng, khiến trong lòng người ta rạo rực.
Vệ Phong nhìn nàng một lúc lâu, nếu không phải sợ sẽ doạ nàng sợ thì lúc này hai người sẽ chẳng ngồi trên bàn cơm thế này. Có điều khi thấy tiểu cô nương cúi đầu, mặt như sắp chôn trong chén cháo thì hắn đứng dậy sờ đầu nàng, khom lưng hôn lên khoé miệng của nàng, tiện thể còn tiến vào trong miệng nàng và khều lấy miếng bánh bông lan cuốn nước mật ong vào trong miệng mình, “Ngọt quá.”
Ý là nói nàng.
Gương mặt Tô Hi đỏ bừng, nàng luống cuống đẩy hắn ra, ghét bỏ cả người đầy mùi rượu của hắn, “Chàng hôi quá, chàng đi tắm đi.”
Bên kia, Tuyết Tình và một nha hoàn khác đã chuẩn bị nước xong, Vệ Phong cũng không chọc nàng nữa mà mỉm cười đi ra sau tấm bình phong.
Sau khi Vệ Phong rời đi, cuối cùng Tô Hi cũng thoải mái hơn chút. Nàng bảo Ngân Hạc đến phòng bếp nấu một chén canh giải rượu, để cho hắn ra uống. Nàng thong thả ăn nửa chén cháo hàu trắng và một miếng bánh bông lan cuốn nước mật ong, sau khi lấp đầy bụng thì nàng đi vào phòng trong. Chỉ thấy trên chiếc giường ngà voi lớn khảm nổi sơn đỏ trải một tấm khăn màu trắng, nàng lập tức hiểu ra được lý do. Vì vậy nàng vội chuyển hướng mà ngồi xuống bên giường mỹ nhân, ra lệnh: “Ngân Nhạn tỷ tỷ lau tóc cho ta đi.”
Ngân Nhạn cầm một cái khăn đến đằng sau nàng, gấp lại rồi bắt đầu lau tóc cho nàng, “Sao tiểu thư không lên giường ngồi?”
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại để bụng. Tô Hi vùi mặt vào trong chiếc gối hoa, qua loa nói: “Ta sợ ngồi lên đó sẽ ngủ mất.”
Chẳng mấy chốc, Ngân Nhạn lau khô tóc cho nàng, lúc đang chuẩn bị lấy lược để chải thì Vệ Phong đã tắm rửa xong đi ra. Hắn đuổi hết mấy nha hoàn trong phòng ra, sau đó ngồi ở mép giường, khẽ vỗ vào mông của con đà điểu nhỏ nào đó, “Ấu Ấu, dậy nào.”
Hắn vỗ không mạnh, nhưng vẫn khiến Tô Hi nhớ tới lần đau đớn trước.
Nàng che cái mông nhỏ lại rồi ngồi nhổm dậy, vẻ mặt giận mà không dám nói gì, nàng nhìn hắn hồi lâu rồi mới nặn ra được một câu: “Không được đánh thiếp.”
Đúng là còn nhớ tới chuyện “Phạt nàng không từ mà biệt” mà hắn đã nói.
Vệ Phong thấp giọng cười khẽ, hắn đổi một bộ áo gấm màu xanh da trời, mới tắm xong nên nhìn cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn cầm tay nhỏ đặt ở mép giường của nàng rồi kéo nàng vào trong lòng và đặt tay nàng lên đùi mình, giọng nói khàn đặc, dụ dỗ nói: “Ừm, không đánh nàng, ta sẽ thương nàng thật nhiều.”
Cũng gần giống là vậy. Tô Hi không nghe ra được ý trong lời nói của hắn, vẫn yên tâm nhích vào trong lồng ngực của hắn, nói: “Thiếp có bảo Ngân Hạc nấu canh giải rượu, chàng đã uống chưa?”
Vệ Phong gật đầu. Hắn cụp mắt xuống thấy đôi chân không mang vớ của nàng, đôi chân ngọc trắng nõn và mềm mại như sáp, xinh xắn và đều đặn, mười móng chân được nhuộm nước Phượng Hoa Tiên xinh đẹp, hệt như nụ hoa sen nở rộ, ở giữa màu trắng lộ ra màu hồng trong vắt, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Vệ Phong bình tĩnh nhìn đôi chân của nàng, hai tròng mắt vốn đã tối tăm nay càng thêm sâu không thấy đáy.
Tô Hi vẫn còn hồn nhiên chưa hay biết, có lẽ do cái ôm của Vệ Phong quá rộng rãi và thoải mái nên nàng chỉ ngồi một lúc thì đã không kìm được mà ngáp liên tục.
“Ấu Ấu.” Vệ Phong ôm chặt eo của nàng, khàn giọng gọi nàng một tiếng.
Tô Hi dụi mắt, “Dạ?”
Vệ Phong ôm nàng đến giường lớn sơn đỏ treo chữ Hỷ, “Nàng đừng ngủ, chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm đâu.”
Tất nhiên Ấu Ấu biết nên làm gì tiếp theo. Nhưng biết thì biết vậy, dù sao