Edit: Song Ngư | | Beta: Ngáo
Ngày đi chùa Minh Giác, Tô Hi có xin nghỉ nửa ngày học ở tộc học, sau đó đi theo Ân thị ra cửa.
Mới ra cửa sau thì nghênh diện mấy người đang đi tới. Tô Lăng Dung mặc một váy áo hương sắc mùa thu, đi theo phía sau là hai mẫu nhi, quần áo trang điểm rất là mộc mạc, trên người nữ nhi mặc chính là chiếc váy điệp luyến hoa từ năm trước, do giặt quá nhiều nên có chút trắng, nhưng thật ra nhìn cũng rất sạch sẽ, bộ dáng 14 15 tuổi. Đợi Tô Hi nhìn rõ mặt của nàng ta thì bước chân hơi dừng lại, lông mày khó phát hiện mà nhíu lại.
Tô Lăng Dung đi lên trước hai mẫu nhi kia, đến hành lễ với Ân thị rồi nhoẻn miệng cười: "Đại bá mẫu."
Ân thị gật đầu, ánh mắt dừng về sau nàng ta, "Hai vị này là ai?"
Tô Lăng Dung thuận nước đẩy thuyền, giới thiệu hai người kia với Ân thị, "Đây là biểu cửu mẫu Liêu thị, còn đây là biểu tỷ Lý Tương Như, nhà ở Khai Phong, lần này hồi kinh là có chuyện muốn nhờ mẫu thân điệt nhi giúp đỡ, bây giờ điệt nhi đang muốn dẫn các nàng đến Tây Hộc Viện."
Tây Học Viện là nơi ở của nhị phòng, ở phía Tây Bắc của Tô phủ.
Ân thị nhìn về phía hai mẫu nhi Liêu thị, nàng ta vội vàng dắt tay nữ nhi Lý Tương Như cung kính khom người hành lễ với bà, "Gặp qua Đại phu nhân."
Ân thị rốt cuộc cũng là tông phụ (*), gần hai mươi năm chưởng quản gia đình, làm người xử sự cũng rất tốt, liền nói: "Nếu là thân thích của nhị đệ muội vậy Dung nha đầu nên an bài chỗ ở cho tốt, đừng có chậm trễ."
(*) tông phụ: vợ dòng chính
Liêu thị lễ nghĩa chu đáo nói: "Cảm tạ Đại phu nhân."
Lý Tương Như đứng về phía sau cũng nói lời cảm tạ, lúc ngồi dậy trộm liếc mắt nhìn Tô Hi bên cạnh Ân thị, thấy nàng mặc chiếc áo sọc ngắn thêu màu hoa anh thảo của hàng thêu Tô Châu, phía dưới thì mặc một chiếc váy màu vàng, hình thức tuy đơn giản, nhưng là dùng vải dệt thịnh hành nhất trong năm này, nếu không phải gia đình giàu có thì thật sự không thể mua nổi xiêm y thế này, Lý Tương Như cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Bởi vì Ân thị còn muốn đi chùa Minh Giác tạ lễ nên cũng không nhiều lời, khách sáo hai câu liền rời đi.
Lý Tương Như nhìn bóng dáng của Ân thị và Tô Hi rời đi, dò hỏi: "Vị đó chính là Cửu cô nương sao? Thật xinh đẹp." Trang sức xiêm y đều không tầm thường, ngay cả ngọc bội châu văn song hàm trên eo kia nhìn là biết không ít rồi, đúng là một tiểu cô nương được nuôi bằng núi vàng núi bạc.
Tất nhhieen Tô Lăng Dung không đồng ý với mấy lời này, sau khi nghe xong không cho là đúng mà khịt mũi, nào còn bộ dáng vâng lời như trước mặt Ân thị nữa, "Xinh đẹp? Muội thấy chính là bánh bao xinh đẹp thì có, nếu như tỷ tỷ ăn nhiều một chút chắc cũng có thể biến thành dáng vẻ đó của nàng ta."
Lời tuy là nói thế nhưng trong lòng lại có chút chần chờ. Nàng ta cũng cảm thấy gần đây Tô Hi có rất nhiều thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào......Nàng ta lại không thể nói được, hình như là mặt nhỏ hơn, người cao hơn, khuôn mặt trắng hơn, còn rạng rỡ và tinh tế hơn cả trước kia. Thế nhưng không biết vì sao, Tô Lăng Dung liên tưởng đến những nụ hoa đang nở ở bụi hoa phía sau viện.
Còn Tô Hi từ lúc ra cửa cho đến khi ngồi trên xe ngựa vẫn cứ nhíu mày như cũ.
Tô Hi nhớ tới đôi mắt của Lý Tương Như, khoé mắt hơi rũ xuống, nhìn có vài phần vô tội đáng thương. Đời trước, Lý Tương Như dùng đôi mắt này lừa gạt mọi người, một mực khẳng định Đại ca Tô Lễ của nàng làm hỏng sự trong sạch của nàng ta, bức bách Đại ca phải lấy nàng làm tục huyền.
Nhưng nếu không phải Đại ca cứu nàng ta khỏi chết đuối, không chừng nàng ta đã sớm mất mạng, nào có chuyện mà còn êm đẹp sống sót chứ?
Sau khi Lý Tương Như gả cho Đại ca, bởi vì xuất thân từ gia đình bình dân nên tầm mắt hẹp hòi, cùng Đại ca không có đề tài chung, nàng ta lại cứ quản đông quản tây. Tô Hi chỉ biết mấy năm đó Đại ca thật sự không vui vẻ, cả ngày lúc nào cũng cau mày, mới hai mươi mấy tuổi mà đã mọc tóc bạc.
Sau đó Tô Hi lại gả cho Lệ Diễn nên cũng không rõ tình huống trong nhà lắm, tóm lại là chắc chắn Lý Tương Như không đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng ta.
Tô Hi nhớ lại cái ngày Lý Tương Như rơi xuống nước đó, ngày ấy mưa nhỏ, Tô Bách Vũ mới vừa đi chưa bao lâu, Đại ca thì ở đình giữa hồ hậu viện uống rượu, còn Lý Tương Như thì ở hồ nước gần đó.
Tô Hi vội vàng vén rèm nhìn thời tiết bên ngoài, cũng may, mặt trời lên cao, vạn dặm không thấy mây.
*****
Ân thị thấy Tô Hi từ lúc ra phủ đều mang một bộ dáng nặng nề, liền lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên ót của nàng, "Tiểu nha đầu con nghĩ gì đó?"
Tô Hi nghĩ, đời này, Tô Bách Vũ không xảy ra chuyện, vậy Đại ca mình chắc sẽ không đi đến đình giữa hồ uống rượu nữa nhỉ? Tô Hi nhào vào lòng của Ân thị, giống như con mèo nhỏ làm nũng, ra vẻ thuận miệng nhắc tới: "Nương, Đại ca gần đây rất bận sao?"
Xe ngựa lộc cộc chạy, đi ra hẻm rồi hướng về phía cửa thành.
Ân thị gật đầu rồi nói: "Đại ca con vừa mới vào Hồng Lư Tự, trên quan trường tất nhiên phải xã giao nhiều hơn, qua đợt này ổn định xong là tốt rồi." Dứt lời liền nhìn nữ nhi trong lòng, đôi mắt có chút nhu hoà, "Nghe nói hôm qua con đón Bách ca nhi đến Hoa Lộ Thiên Hương, hai đứa ở chung có tốt không? Tính tình đứa nhỏ này hơi quái, có khi nương nói chuyện mà thằng bé cũng không thèm để ý tới."
Nói đến việc này thì Tô Hi rất tự hào, gần đây Tô Bách Vũ thân với nàng hơn trước nhiều, còn chủ động nói chuyện với nàng, có khi Tô Hi đang đá cầu trong sân, tiểu gia hoả người nhỏ chân ngắn không chơi được nên Tô Hi nói thằng bé đi nhặt cầu giúp mình, không nghĩ tới hắn đúng là ngoan ngoãn đi nhặt dùm nàng. Tô Hi nói, "Con là cô cô của Bách ca nhi, Đại ca gần đây bận, tất nhiên con phải thay ca ca chăm sóc Bách ca nhi chứ."
Ân thị nhìn chằm chằm nàng một hồi, mày đẹp kinh ngạc hơi giương lên, sau đó cảm khái nói: "Ấu Ấu của chúng ta thật hiểu chuyện."
Tô Hi dừng một lát rồi ngửa đầu hỏi: "Nương, Bách ca nhi vẫn luôn không có nương. Đại tẩu đi lâu lắm rồi, nương không nghĩ tới để Đại ca lấy vợ sao? Theo bộ dáng và năng lực của huynh ấy, cho dù là tục huyền, cũng khẳng định có thể tìm được người tốt." Ít nhất tốt hơn so với Lý Tương Như.
Không phải Tô Hi khoe khoang, nhưng hai người ca của nàng cực kì ưu tú, Đại ca thành thục cơ trí, Nhị ca tư thế oai hùng tuấn lãng, nếu so cả Kinh Thành này, Tô Hi liền chưa thấy ai có thể xuất sắc so với hai vị huynh trưởng của mình. Huống hồ, Đại ca lại trọng tình trọng nghĩa, có thể thấy được