Editor: Mắm Mắm | Beta-er: Ngáo, Song NgưTô Hi yên lặng nhìn y, nhớ tới những lời Vệ Ương vừa nói, bàn tay nhỏ giấu trong tay áo không khỏi nắm chặt lại.
Nàng vốn tưởng rằng mối quan hệ giữa Viên thị và Vệ Phong chỉ đơn thuần là bất hòa nhưng không ngờ bọn họ còn muốn lấy mạng của Vệ Phong. Có lẽ vì cuộc sống từ nhỏ của Tô Hi vẫn luôn hạnh phúc tốt đẹp nên nàng không thể hiểu tại sao Viên thị và Vệ Tấn lại làm như vậy. Tuy lúc trước khi phủ Tô tướng quân tách ra thì Nhị phòng cũng khiến người ta bực dọc nhưng chưa bao giờ có ý gây chuyện ác liên quan đến mạng người, vậy mà bây giờ mẫu tử Viên thị lại hợp mưu muốn lấy mạng Vệ Phong. Nàng mím chặt môi, cả người run rẩy, vừa nhìn đã biết nàng đang rất tức giận.
Vệ Tấn vẫn đứng trước mặt nàng không nhúc nhích, “Đại tẩu, sao tẩu không nói gì?”
Tô Hi nghiêng người bước sang một bên, không nói lời nào, vòng qua y định đi về phía trước.
Hiện tại nàng không rảnh để hỏi vì sao Vệ Tấn muốn ám sát Vệ Phong. Nàng chỉ muốn nói việc này với Lý Hồng ngay lập tức để Lý Hồng nhắc nhở Vệ Phong trên đường cẩn thận.
Nhưng vừa đi ngang qua người Vệ Tấn, y lập tức thô lỗ nắm lấy cổ tay nàng.
“Ngươi!” Tô Hi trừng mắt nhìn y. Nàng cực kỳ không thích người khác đụng chạm nên giơ tay lên hất mạnh ra, nhưng vẫn không thoát được. Bàn tay của Vệ Tấn giống như cái kìm sắt, siết chặt tay nàng khiến cổ tay nàng rất đau. Nàng giận dữ nói: “Buông ta ra.”
Ngân Nhạn thấy thế thì nhanh chóng bước tới, vừa tách hai người ra vừa nói: “Mời Nhị gia buông phu nhân nhà ta ra!”
Nhưng nàng không biết Vệ Tấn cũng là người tập võ, Vệ Tấn chỉ dùng một tay so vài chiêu với Ngân Nhạn thì đã bóp được cổ của Ngân Nhạn. Ngân Nhạn là một cô nương, tất nhiên không mạnh bằng y, chốc lát đã bị y siết cổ đến mức mặt mày trắng bệch.
Tô Hi hoảng sợ kêu lên: “Buông Ngân Nhạn ra!”
Sắc mặt Ngân Nhạn chuyển từ trắng sang xanh, cuối cùng mất đi sức lực giãy dụa, cả người mềm nhũn trên tay Vệ Tấn. Tô Hi thấy vậy thì hoảng sợ không tục, liên tục đập cánh tay của Vệ Tấn, đôi mắt lập tức đỏ hoe, lo lắng sốt ruột nói: “Buông tay, ngươi mau buông nàng ấy ra.”
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dáng vẻ sắp khóc cũng là cảnh đẹp ý vui. Vệ Tấn nhìn nàng, từ từ buông Ngân Nhạn ra. Ngân Nhạn ngã ngồi trên đất, ôm cổ thở hổn hển, nếu y buông tay chậm hơn một chút thì rất có thể Ngân Nhạn sẽ mất mạng ngay tại đây.
Tô Hi vội vàng chạy đến kiểm tra, “Ngân Nhạn tỷ tỷ, tỷ thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Ngân Nhạn nặng nề hít mấy hơi, sắc mặt mặc dù không khó xem như vừa rồi nhưng cổ họng vẫn khàn, “Nô tỳ, nô tỳ không có việc gì.”
Tô Hi ngẩng đầu lên giận dữ trừng mắt nhìn Vệ Tấn, không đợi hắn phản ứng đã giơ tay tát mạnh lên mặt hắn một cái. Nàng nói: “Ta là đại tẩu của ngươi, sao ngươi dám đối xử với ta như vậy? Trong mắt ngươi có còn đạo đức lễ nghi hay không?”
Cái tát này không nhẹ, Tô Hi đã dùng hết sức đánh nên trên khuôn mặt của Vệ Tấn nhanh chóng in hằn một dấu bàn tay.
Vệ Tấn sờ má mình, trên mặt chợt lóe lên vẻ dữ tợn nham hiểm nhưng nhanh trở về như thường, hắn thuận thế cúi người ghé sát lại gần, nói bên tai Tô Hi: “Nếu không có Vệ Phong, nàng sẽ không phải đại tẩu của ta, ta còn cần phải để ý đạo đức lễ nghi gì sao?”
Tô Hi trợn tròn mắt, không thể tin được hắn lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Ngươi…” Có lẽ là quá mức kinh ngạc, nàng cứ lắp bắp mấy tiếng “Ngươi” mới nói một câu hoàn chỉnh, “Ngươi bỉ ổi.”
Vệ Tấn khẽ cười, chẳng những không tức giận mà còn nhìn nàng với ánh mắt đầy sâu xa, sau đó nghênh ngang bước đi.
*
Trên con đường ngoài thành.
Vệ Phong cưỡi ngựa dẫn đầu, phía sau là Tổng đốc phụ trách hà đạo cùng mấy quan viên khác. Để nhanh chóng trở lại kinh thành trước thời gian đã định, cả quãng đường hắn đều vội vã thúc ngựa. Mấy vị quan phía sau vốn đã quen sống an nhàn, nào có thể chịu nổi, muốn oán giận đôi lời nhưng thấy Vệ thế tử lạnh nhạt, sắc mặt không chút thay đổi thì lời vừa tới miệng lại đành phải nuốt vào.
Vệ thế tử muốn về kinh sớm báo cáo với Hoàng thượng, nếu bọn họ dám oán giận thế chẳng phải là kẻ không biết phân biệt tốt xấu sao? Vì vậy cả đám người đều im lặng chịu đựng, cố gắng theo kịp tốc