"Em vừa nói gì? Nhắc lại xem nào!"
Anh nghiêm mặt nhìn cô.
"Em nói thầy lên phòng hiệu trưởng mà gặp bố em!"
"Em là con gái hiệu trưởng Hoa? Con gái thầy hiệu trưởng mà hỗn láo thế này à?"
Anh gần như là quát lên khiến cả lớp sợ run.
Cô cúi mặt không đáp, hic, vừa rồi đúng là mình hỗn láo với anh ấy, nhầm, với thầy giáo.
Anh nổi giận lôi đình, túm cổ cô lôi lên phòng hiệu trưởng.
...
Phòng hiệu trưởng.
"Bố ơi..."
Hoa Kỳ Tâm mếu máo rất đáng thương.
Hiệu trưởng Hoa Kỳ Chí vô cùng khó xử, một bên là con gái yêu, một bên là hậu bối mà ông rất yêu quý.
"Kỳ Tâm, ở trường không nên xưng hô bố con như vậy. Thầy giáo Vũ, Kỳ Tâm làm sai, cậu cứ theo quy định mà xử lí."
"Vâng thưa hiệu trưởng."
"Huhu bố ơi...bố hết thương con rồi à...huhu..."
...
Hôm sau.
"Hoa Kỳ Tâm không đến lớp sao?"
Anh nhăn mày, cô nhóc này lại định giở trò gì nữa đây?
"Dạ...giấy phép của bạn ấy đây ạ..." – Lớp trưởng dè dặt nói.
"Bị ốm liệt giường sao?"
Không phải hôm qua còn hùng hồn khen anh quyến rũ sao? Hôm nay lại lăn ra ốm liệt giường?
...
Tại căn biệt thự xa hoa của Hoa gia.
"Ôi, là thầy giáo của Kỳ Tâm sao? Sáng nay con bé
kêu mệt không thể đến lớp được, tôi rất lo lắng..."
Mẹ của Hoa Kỳ Tâm niềm nở nói.
"Tôi có thể lên thăm em Kỳ Tâm được không?"
"Được chứ được chứ, nhờ thầy để ý nhiều đến nó, con bé này học hành chểnh mảng lắm..."
"Vâng, tôi sẽ cố gắng."
...
Cốc cốc.
"Kỳ Tâm, tôi là thầy chủ nhiệm Vũ đây."
"Hả? Là thầy sao??"
Cô ào ra như một cơn lốc, kéo tay anh vào phòng.
"Em bị ốm liệt giường đây à?"
Anh trầm giọng hỏi, biết ngay là cô nhóc này lại giả vờ mà.
"Em bị ốm thật mà, vừa nhìn thấy thầy là em khỏi!"
"Hừ! Nói tóm lại là ngày mai em có thể đi học được chứ?"
"Tất nhiên rồi! Nhưng mà bài học hôm nay khó quá à..."
"Tôi sẽ giảng cho em."
Ánh mắt cô sáng rực lên như hai cái đèn ô tô.