Sâm Phong, thằng nhóc này, định giở trò gì đây không biết?
Giờ mà không cho cậu ta đến thì anh mang tiếng là thầy giáo thiên vị, chỉ dạy kèm Kỳ Tâm mà không dạy kèm cậu ta, còn cho cậu ta đến thì...
"Khụ, để tôi suy nghĩ thêm, tôi phải sắp xếp thời gian đã!"
"Vâng, chào thầy ạ!"
Sâm Phong cúp máy, trong lòng cực kì vui sướng.
...
"Kỳ Tâm, tôi có chuyện muốn nói!"
Kỳ Tâm chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn.
Đầu óc đen tối của cô lại suy nghĩ đi đâu đó, đêm rồi còn có chuyện gì muốn nói chứ?
Cô cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để tỏ ra sang chảnh.
"Em mệt rồi, muốn đi ngủ. Có gì sáng mai hẵng nói."
Tin nhắn vừa gửi đi được trả lời ngay tức khắc:
"Gấp lắm, cần nói ngay bây giờ!!!"
Cô vui muốn chết, gấp thế cơ à?
"Vậy thầy cứ từ từ nói, không cần phải gấp quá!"
Cô hồi hộp chờ đợi, hừm, soái ca tỏ tình sẽ ra sao nhỉ?
"Sâm Phong muốn nhờ tôi dạy kèm!"
Hả?
Tỏ tình đây à?
Kỳ Tâm cụt hứng, ôi quê quá đi! May mà bản mặt hóng hớt hồi nãy của cô không bị ai nhìn thấy!
"Cậu ta đến thì sao?"
"Cậu ta nhờ thầy dạy chứ có nhờ em dạy đâu mà phải hỏi ý em?"
"Muốn hay không là quyền của thầy mà!"
"Em ngủ rồi,
chào thầy!"
Cô tức tối xả liền mấy tin nhắn, vùi đâu vào gối ngủ.
Mười giây sau cô lại bật dậy:
"Trời ơi, không được, cậu ta đến thì còn gì là không gian riêng tư nữa?"
Thế là cô hùng hổ tóm lấy điện thoại:
"Em cấm thầy dạy cậu ta đó!"
...
Hôm sau, ở trường.
"Thầy nói gì? Kỳ Tâm không đồng ý? Em không tin!"
Sâm Phong nghi ngờ nhìn anh.
"Cậu có thể tìm Kỳ Tâm hỏi thẳng."
Vũ Dĩ Phàm làm bộ nghiêm túc nói.
Sâm Phong thất vọng chạy đi tìm Kỳ Tâm. Cô ấy vốn rất thân thiện với cậu, sao tự nhiên lại đối xử với cậu thế này?
Cô ấy bây giờ lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học sống học chết, thời gian nói chuyện với cậu cũng không có.
"Kỳ Tâm, sao cậu không đồng ý tớ cùng đến nhà thầy Vũ học với cậu?"
"À, tớ..."
Kỳ Tâm vắt óc nghĩ một lí do để biện hộ.