"Mẹ nhớ các con lắm..."
Kỳ Tâm luôn miệng lẩm bẩm, hai mắt sáng rỡ như bóng đèn.
Anh nhìn cô gật gật đầu, phải thế này mới đúng là cô chứ, lúc nào cũng trong trạng thái tưng tửng.
"Thầy Vũ..."
Cô bỏ tờ giấy trên mặt ra, mở miệng gọi anh, âm cuối kéo dài mấy nốt nhạc.
Anh giật mình, vừa mới dán tờ giấy lên mặt mấy giây mà đến lúc bỏ ra đã tuôn nước mắt rồi?
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách mà......
Anh quyết định làm lơ, cầm chai nước đưa lên miệng uống.
"Thầy làm ơn...trả con lại cho em...."
"Ù khụ khụ khụ..."
"Không có hai đứa nó làm động lực thì em không thể nào tập trung học được đâu...aaaaaa...."
Cô bắt đầu chuyển từ khóc sang hét.
Anh: "..."
Trả...con? Vị tổ tông này kiếm đâu ra vốn từ phong phú vậy?
"Trả con cho em...huh...huh..."
Cô vẫn chưa dừng lại.
Anh vò đầu bứt tóc, tưởng tượng mình là một gã cặn bã đang bắt cóc hai đứa trẻ con....
"Đó đó...trả cho em hết..."
"..."
"Còn mấy ngày nữa thi, em ở nhà tự ôn luyện. Nếu có thể hãy cắt đứt liên lạc với trai đẹp!"
Anh nói rồi vội vã đi thẳng, bỏ lại cô một mình ngơ ngác.
Cắt đứt liên lạc với trai đẹp, vậy là cắt luôn cả thầy sao???
....
Đêm trước ngày thi, cô yên tâm ngủ ngon
lành, còn ông thầy đáng thương nào đó trằn trọc thức trắng đêm.
Mấy ngày trôi qua.
Vũ Dĩ Phàm sắp phát điên vì Kỳ Tâm không gọi điện thoại hay nhắn tin cho anh lấy một lần.
Chẳng lẽ cô nhóc này thi không tốt?
Cả nhà cô đều đi vắng, cắt đứt liên lạc với anh. Đã xảy ra chuyện gì động trời sao?
"Bố à, con đã nói rồi, kiểu gì thầy ấy cũng đến mà!"
Hai cha con Kỳ Tâm ngồi bên cửa sổ, một người nhấp trà, một người nhấp trà sữa, quan sát tình hình bên ngoài.
"Hừ...nhưng đến hơi muộn đấy!"
"Vẫn là có đến mà!"
Kỳ Tâm cố gắng nói tốt cho anh. Bố ơi là bố, tự nhiên nổi hứng bày trò giả vờ mất tích làm chi, báo hại cô mấy ngày liền đứng ngồi không yên, muốn khoe thi tốt với anh mà lại bị bố đại nhân cấm túc.