Anh im lặng, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Kỳ Tâm và Sâm Phong đang cười nói vui vẻ với nhau.
Vui quá nhỉ!
Tí tuổi đầu đã bày đặt yêu với chả đương! Hỏng hết cả một thế hệ! Anh sẽ chống mắt lên xem hai đứa nó được bao lâu!
Trong buổi họp hội đồng.
"Cái gì? Thầy Vũ, cậu muốn tổ chức một buổi ngoại khóa về tình yêu tuổi học trò sao?"
Hiệu trưởng Hoa ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, gần đây tình trạng học sinh yêu sớm xuất hiện ngày càng nhiều. Tôi thấy việc giáo dục tư tưởng cho các em là rất cần thiết."
Vũ Dĩ Phàm dõng dạc phát biểu.
"Phải đó, tôi ủng hộ ý kiến của thầy Vũ."
"Tôi ủng hộ, bọn nhỏ bây giờ suốt ngày chỉ biết yêu đương nhăng nhít thôi..."
"Tôi cũng ủng hộ..."
Các giáo viên khác đều ủng hộ nhiệt tình.
"Nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì cứ làm như thầy Vũ nói đi."
Hiệu trưởng Hoa liếc nhìn Vũ Dĩ Phàm một cái, cuối cùng vẫn đồng ý.
...
Giờ sinh hoạt.
Anh tuôn một tràng thao thao bất tuyệt về kế hoạch tổ chức buổi ngoại khóa.
Giọng nói trầm ấm êm tai, hùng hồn khí thế, chỉ tiếc là không ai thèm nghe.
Nhất là cái cô nhóc Kỳ Tâm kia, đã không chú ý nghe, còn ngang nhiên đeo tai nghe nghe nhạc trong lớp. Càng tức hơn là khi cô ngẩng lên chạm phải ánh mắt của anh, thì lại hất mặt ngoảnh đi chỗ khác nữa chứ.
Không lẽ cô ngốc này vẫn còn giận anh vụ xách cặp sao?
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên thấy hối hận vì hành vi có phần quá đáng của mình. Anh nở một nụ cười hiền lành hiếm có với cô.
Kỳ Tâm khịt mũi khinh thường, lại là mỹ
nam kế, đúng là đồ đáng ghét.
Cô cũng có mỹ nhân kế của cô.
Lạnh lùng hất tóc ra sau lưng một cách sang chảnh, cô khều khều lưng Sâm Phong, nhờ cậu giảng hộ mấy bài toán.
Kỳ Tâm đâu ngờ cái mỹ nhân kế kia của cô không chỉ thành công thu hút ai đó, mà còn kèm theo tác dụng phụ, thổi bùng ngọn lửa ghen tức của anh.
Anh nhìn hành động thân thiết của Kỳ Tâm và Sâm Phong dưới lớp, sắc mặt đen thui như đáy nồi, sẵng giọng nói:
"Thầy muốn tổ chức một vở kịch về đề tài tình yêu tuổi học trò, có em nào cảm thấy mình có thể tham gia không?"
"Nếu không có ai xung phong, thầy sẽ cử bạn Kỳ Tâm và bạn Sâm Phong tham gia nhé, hai bạn rất có tố chất."
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thầy giáo bị cái gì vậy, tự dưng ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, nổi hết cả da gà.
"Kỳ Tâm, Sâm Phong, hai em thấy sao?"
Kỳ Tâm thờ ơ ném cho anh một câu:
"Sao cũng được!"
Sâm Phong đỏ mặt, nếu Kỳ Tâm tham gia thì cậu cũng tham gia, cậu lắp bắp:
"Em...à...em sẽ tham gia..."
Vũ Dĩ Phàm cười gian, từ tốn nói:
"Tốt, vở kịch này, tôi cũng sẽ tham gia."