Gã bắt bọn họ lên con thuyền hải tặc, định hiến dâng hai người cho vua Cobinashti - vua của thành bang toạ lạc tại bên kia đại dương, để giành lấy phần thưởng là toà núi vàng.
Bởi lão vua nọ muốn tìm người đẹp nhất Địa Trung Hải.
Narcissus tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên con thuyền hải tặc với đôi tay bị trói, chiếc thuyền lướt nhanh vù vù băng qua biển cả mờ mịt vô tận - anh bị bắt cóc.
Biển rộng có nguồn tài nguyên phong phú đủ để thu hút những kẻ vượt khơi.
Bất kể ngươi là nhân loại bình thường hay là hải tặc sở hữu thuyền buồm với kỹ thuật điều khiển cao siêu, giờ giờ phút phút ở trên biển đều phải kính sợ hải dương, kính yêu chủ nhân của nó - Poseidon.
Vì vậy, khi Narcissus vừa mở mắt thì trông thấy một đám người mặc vải bố thô để lộ cẳng chân, tay nâng mâm lớn đựng trái cây, phía trên boong tàu là đài tế cao cao được đóng từ gỗ đỏ.
Đài tế rộng lớn chất đầy tế phẩm, những con dê non béo tốt, nửa đôi sừng nai màu đỏ, đuôi nghé tơ màu trắng, còn có các đoá hoa ngũ sắc ngắt từ vách đá cận biển rồi kết thành từng vòng, từng chuỗi, đó đều là tế phẩm thần Poseidon.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm và khoác trang phục da thú kết thúc khúc ngâm xướng, gã rải trôi tế phẩm xuống dòng biển, “Thần Poseidon vĩ đại vinh quang, khẩn xin ngài phù hộ chúng ta mưa thuận gió hoà, mọi điều suôn sẻ.
Chỉ mong bình an xuyên qua vùng biển sâu này, cập bến đảo Crete, thuận lợi đến thăm thành bang Cobinashti.
Chúng ta sẽ hiến tặng ngài một thiếu nữ mỹ lệ, để làm tình nhân, để mà an ủi.”
Nữ thần gió biển cười lạnh: “Nằm mơ!”
Câu nói của nàng khiến những tên hải tặc bừng tỉnh, một tên trong số đó tiến lại vuốt ve gương mặt nàng, “Tiểu mỹ nhân, nói chuyện nhẹ nhàng ngoan ngoãn chút nào.” Nữ thần tức giận, sắc mặt khó coi, “Đừng chạm vào ta.”
Đám hải tặc cười khoái chí, “Được, không chạm vào ngươi, ngươi là người đẹp chỉ dành riêng cho vua.” Thứ bọn họ theo đuổi là tài phú cùng địa vị, phòng khi có người trả món tiền chuộc khổng lồ nên vấn đề an toàn của con tin phải bảo đảm tuyệt đối.
“Chát!”
Râu xồm bước tới, không nói hai lời đã tát nàng một cái, “Đi biển mà dắt đàn bà theo thì rất là xui xẻo.”
Narcissus nhịn không nổi nữa, “Các ngươi quá hung tàn, bọn ta đều là thần, tội báng bổ xúc phạm thần linh các ngươi gánh chẳng nổi đâu.”
“Ha ha...” Một đám hải tặc cười đến điên cuồng, “Tiểu mỹ nhân, nếu các ngươi là thần thì làm sao lại bị bọn ta bắt cóc?”
Bọn họ liên tục chế nhạo, căn bản không tin.
“Ngươi thả ta ra, ta biểu diễn thần tích cho ngươi xem!” Hai tay hai chân đều bị trói chặt, anh hành động kiểu gì được chứ.
Nhưng bọn hải tặc lắc đầu, “Chẳng may thả ngươi rồi, ngươi lại nhảy xuống biển, bọn ta lỗ nhiều hơn lãi, thôi được rồi, hai người đẹp tỉnh mộng đi, nghỉ ngơi sớm.” Sau đó không hề để ý tới bọn họ mà tiếp tục ăn nhậu chơi bời.
Thuyền hải tặc giong buồm suốt năm, sáu ngày, rốt cuộc đến ngày thứ bảy cập bến đảo tiếp tế.
Bọn họ để Narcissus cùng Rouyana ở lại boong tàu, bố trí hai tên đàn ông vạm vỡ trông chừng.
Rouyana khóc thút thít, “Ta không muốn chịu đựng sự nhục nhã như vậy, ta muốn về nhà, muốn quay lại đảo nhỏ.
Thần Poseidon vĩ đại, cầu xin ngài tới cứu ta, nổi gió to sóng lớn dìm chết con thuyền này đi!” Hai người bọn họ hầu như chưa hề tắm, ngồi WC còn có người canh, sắc mặt Narcissus trắng bệch, cúi nhìn quần áo trên người mình một cách kinh tởm, anh cũng không chịu đựng nổi.
Anh nói: “Bọn hải tặc quá giảo hoạt.” Giọng nói hạ rất thấp, Rouyana vẫn nức nở làm tên trông coi mất hết kiên nhẫn, “Ngày nào cũng khóc, khóc cái gì, đâu có sai các ngươi lên núi đao xuống biển lửa đâu.
Thật đen đủi!”
Narcissus nói: “Xin mở trói, ta muốn rửa mặt.”
“Nhịn đi.”
Bọn họ bịt miệng hai người bằng băng gạc rồi bắt đầu đánh bài, một kẻ không đành lòng ra tay khi lỡ chạm mắt Narcissus: “Thôi bỏ đi, để mỹ nhân đau khổ rớt nước mắt, lòng ta chẳng mấy dễ chịu.”
“Tùy ngươi thôi, lẹ lẹ còn tới đánh bài.” Người còn lại nóng nảy thúc giục, Rouyana bị bịt miệng, nước mắt ứ đọng tuôn rơi khiến Narcissus đau lòng không thôi, đáy lòng anh gào thét: “Xin thần Poseidon hãy gọi cuồng phong cuốn trôi!”
Không lâu sau đó, người tiếp viện đã trở lại và mang về một thiếu nữ, nàng ta khoác mảnh lụa mỏng làm nổi bật nhan sắc quyến rũ, được an bài ở chung với Narcissus và Rouyana, có điều nàng ta không bị trói, cũng không hề khóc lóc.
“Từ đảo nhỏ qua đấy, nàng tự nguyện đi theo chúng ta.” Nhóm hải tặc tỏ ra rất hứng thú khi trông thấy thiếu nữ chuốc rượu rồi mang trái cây tới, họ nói với nàng: “Bởi ngươi tự nguyện nên bọn ta không muốn ép buộc, ngươi bưng thức ăn đến bên kia đi, có hai người trông còn đẹp hơn ngươi ấy.”
Thiếu nữ bật cười, nghiêm túc gật đầu, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho họ.” Lúc nhóm hải tặc đã rời đi, thiếu nữ tỉ mỉ quan sát hai người, đặc biệt là Narcissus, sự ghen ghét chợt loé: “Ngươi đẹp trai thật, ta rất thích gương mặt này, giá mà ngươi tặng nó cho ta thì tốt rồi.” Đoạn, nàng ta bắt tay vào pha sữa bò.
Thiếu nữ có thể tự do hoạt động trên thuyền trông khá kỳ quái.
Đêm hôm đó, nàng ta ở boong tàu trò chuyện cùng Narcissus: “Ngươi muốn rời đi? Ta có thể trợ giúp với điều kiện trao đổi là gương mặt này.”
Narcissus chẳng hiểu lắm, người