Giấc mơ của Lâm Bạch Du về cô và Tùy Khâm chỉ là vở kịch một vai của chính cô mà thôi.
Cô không biết sau này Tùy Khâm có mơ thấy mình hay không, nếu có thì sẽ khác với giấc mơ của cô thế nào.
Cô cảm thấy mơ hồ, Tùy Khâm cũng vậy, anh không hiểu tại sao cô lại muốn mình mơ thấy cô.
Trong mắt anh, đó càng giống như một cái cớ hơn.
Anh buông rèm mi: "Sau này đừng gửi nữa."
Lâm Bạch Du: "Tôi nói rồi."
Nam sinh tóc đen “xùy” một tiếng: "Ác mộng cũng tính?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Bạch Du hơi mở to: "Tính chứ!"
Trên thế giới này có một người xuất hiện trong giấc mơ của cô, lại gặp ác mộng giống y cô, xác suất xảy ra chuyện này nhỏ biết chừng nào.
Tùy Khâm sẽ là người đó chứ?
Đôi mắt phượng của Tùy Khâm khẽ nheo lại ra chừng cân nhắc, một lúc sau, anh dựa lưng vào ghế, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt chẳng chút gợn sóng: "Được."
Mặc dù cuộc mua bán này có vẻ không được công bằng cho lắm.
Nhưng mơ về một người là điều rất khó đối với anh.
Lâm Bạch Du tự hỏi, với tính cách của Tùy Khâm, đêm nay về nhà anh có cố mơ thấy mình thật không nhỉ, trông anh vẫn bình tĩnh vậy mà.
"Sao cậu lại cứ muốn cậu ấy mơ thấy mình?" Tần Bắc Bắc tò mò hỏi.
"Cậu đã bao giờ mơ thấy một người con trai cậu không hề quen biết chưa?" Lâm Bạch Du hỏi.
Tần Bắc Bắc không xấu hổ chút nào: "Đương nhiên có, nhiều lần là đằng khác.
Tớ mơ thấy mình yêu đương với họ, hẹn hò các thứ nữa… Nhưng trước giờ tớ chưa từng thấy được mặt mũi người ta."
Chu Mạt ngồi bàn trước cũng nói xen vào: "Mấy anh chàng tớ gặp trong mơ không biết mặt mũi ra sao, nhưng tớ có cảm giác bọn họ đều rất đẹp trai."
Tần Bắc Bắc: "Đúng thế."
Lâm Bạch Du lại nói: "Những gì tớ gặp trong mơ đều rất chân thực."
Đúng là cô không nhìn thấy mặt của "Tùy Khâm", bởi vì lúc đó cô đang trong trạng thái mù, không chỉ anh mà ai cô cũng không nhìn thấy.
"Tớ từng mơ thấy một con phố."
"Trước nay tớ chẳng hề biết gì về con phố đó, cũng chưa từng nghe nói đến hay từng nhìn thấy, vậy mà lúc tỉnh dậy tìm thử thì nó có tồn tại thật."
Tần Bắc Bắc lắng nghe: "Có rất nhiều trường hợp xảy ra kiểu vậy."
"Không nhớ ngày trước tớ từng nghe được ở đâu, nói cậu mơ thấy một người là bởi vì trong tiềm thức của cậu có họ, cho nên họ mới xuất hiện trong mơ.
Vì cậu đang nghĩ tới họ, muốn được gặp họ nên giấc mơ của cậu mới giúp hoàn thành mong muốn đó, giúp cậu gặp được người mà cậu hằng nhớ mong."
"Vậy sao?" Lâm Bạch Du nghi hoặc: "Nhưng tớ đâu có quen người kia."
"Có thể hai người từng quen biết nhau ở kiếp trước không chừng." Chu Mạt nói đùa.
Thực ra lúc trước Lâm Bạch Du cũng từng nghĩ như vậy.
Những giấc mơ quá mức chân thực tạo cho cô cảm giác biết đâu đây là kiếp trước của mình, về sau cô được đầu thai nên mới có một kiếp sống tốt đẹp như bây giờ.
Tùy Khâm đầu thai vào kiếp này thì lại khổ quá chừng.
"Giấc mơ của tớ lạ lùng lắm."
Tiếng nói chuyện phiếm của mấy bạn nữ không quá lớn cũng không quá nhỏ, Tùy Khâm ngồi bàn sau vừa khéo nghe thấy.
Khuỷu tay anh chống trên thành bàn, đầu ngón tay gõ vào sách giáo khoa chẳng theo quy luật, anh nghe rõ giọng nói mềm mại dịu dàng của cô gái phía trước. Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Anh thấy hơi buồn cười.
Bởi vì trên đời này còn có một câu nói khác.
Nếu thường xuyên mơ thấy một người thì có nghĩa họ đang dần bị lãng quên, ký ức về họ cũng đang lặng lẽ biến mất.
-
Lâm Bạch Du không nhận tiền chuyển khoản qua wechat, định để nó tự động thu hồi lại.
Dù sao nếu cô không cần thì anh cũng chẳng cho được, trừ khi anh cố nhét cho cô, nhưng chắc anh không làm ra được hành động như vậy với con gái đâu.
Có lẽ vì hành động của cô bị truyền ra mà cửa sau và cửa sổ sau lớp 12/1 bỗng chốc trở thành nơi lui tới thường xuyên của các bạn nữ lớp khác.
Đồ ăn vặt đặt trên bàn Tùy Khâm cũng dần nhiều lên.
Chập tối hôm ấy, sau khi từ căng tin trở về, Tùy Khâm thẳng tay cài then cửa sau lại, ngăn cách với bên ngoài không thương tiếc.
Cửa sổ sau thì không mở là được.
Bản thân Tần Bắc Bắc cũng rất khó chịu vì luôn bị quấy rầy lúc đang ngủ bù sau giờ học, lại biết rõ Tùy Khâm không muốn nhận mấy thứ đó nên cô ấy bèn đóng luôn cửa sổ lại.
Sau giờ tự học buổi tối, mọi người trở về tay không.
Lâm Bạch Du nghe Phương Vân Kỳ và Tề Thống trò chuyện, nhìn các bạn cùng lớp đang cười đùa vui vẻ, không khí cực kỳ sôi nổi.
Còn Tùy Khâm thì đang nằm bò ra bàn ngủ, đầu gối lên cánh tay trái, phần từ khuỷu tay đến cổ tay giơ lên, bàn tay rũ xuống, đầu ngón tay đặt trên mặt bàn hơi xòe ra.
Bàn tay của anh rất đẹp.
Xương cổ tay rõ nét, đốt ngón tay phân rõ.
Lâm Bạch Du chưa bao giờ nghĩ mình có thể ngắm nhìn bàn tay của một người lâu như vậy.
Vảy trên cổ tay Tùy Khâm đã bong ra, lộ ra màu hồng của da non, chừng vài ngày nữa sẽ giống với màu da xung quanh.
Cô vô thức nhìn những ngón tay anh.
Lúc trước nghe nói là bị đứt tay, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không nhìn thấy gì hết, cũng không biết bị thương ở ngón nào, nhưng nghe người khác nói thì chắc là ngón trỏ.
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Lâm Bạch Du.
Cô nhìn lại cổ tay của nam sinh ấy rồi lại nâng cổ tay của chính mình lên - trước đây cô từng bị tai nạn xe, hình như cũng bị thương ở cổ tay thì phải?
Cả hai lần họ bị thương đều hơi giống nhau?
Nhưng đã nửa tháng trôi qua, Lâm Bạch Du không thể nhớ chính xác mình bị xe quệt phải chỗ nào.
Xem ra cô và Tùy Khâm có duyên với nhau phết.
Có lẽ Chu Mạt nói đúng, kiếp trước hai người họ thật sự từng có liên quan chăng?
-
Bây giờ đã là hạ tuần* tháng mười, nhiệt độ ngoài trời bắt đầu giảm thấp.
*Hạ tuần: mười ngày cuối của tháng.
Lâm Bạch Du gần đây cũng rất bận, tranh của cô chỉ mới trong quá trình thai nghén, vẫn chưa có thời gian để vẽ ra.
Cô đang định chiều mai được nghỉ sẽ bắt đầu vẽ, cuối tuần mang đi nộp.
Vì đây chỉ là một cuộc tuyển chọn nhỏ trong số các học sinh của thầy Trương, cô không quen các học sinh khác, nên nếu muốn giành được suất tham gia thi thì cô phải vẽ ra được một tác phẩm xuất sắc đến mức khiến mọi người phải tâm phục khẩu phục, nếu không cô sẽ bị người khác cho là được giáo viên thiên vị.
Vốn dĩ Lâm Bạch Du đã nằm trong nhóm thí sinh có năng khiếu bẩm sinh, lại thêm việc cô từng mơ thấy một cuộc đời khác của mình, do đó kinh nghiệm nhanh chóng tăng vọt lên.
Phong cách của cô cũng lặng lẽ thay đổi từng chút.
Sau giờ học tối thứ sáu, Lâm Bạch Du vẽ một bản phác thảo.
Trong một diễn biến khác, dù quán nướng cũng coi như có tiếng ở phố ăn vặt cạnh Minh Nghệ, thế nhưng lượng khách ra vào quán thời điểm này vẫn không bằng được một nửa dịp giữa hè.
Ngày hôm nay thậm chí còn ít hơn.
Cũng nhờ vậy mà Tùy Khâm có thể về sớm hơn bình thường.
Nhà của Phương Vân Kỳ và Tề Thống cùng hướng, lúc tạm biệt anh còn không quên hô to: "Anh Tần, ngày mai gặp lại."
Tùy Khâm hơi cong môi.
Mặc dù buổi tối không có nhiều người nhưng dù sao Minh Nghệ cũng là học viện, trên đường vẫn có người đi lại.
Chỉ có điều sau khi rẽ vào phố Nam Hòe thì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn.
Đã mười giờ rưỡi, cửa hàng tạp hóa sắp đóng cửa.
"Tùy Khâm ơi." Cửa cuốn được kéo ra một nửa, Vương Quế Hương khom lưng đi ra ngoài: "Tan học rồi hả con? Ăn tối chưa?"
Tùy Khâm vẫn luôn kính trọng có thừa với người phụ nữ thẳng tính nhưng cực kỳ tốt bụng này: "Con ăn rồi ạ."
Vương Quế Hương nói: "Hầy, ăn rồi thì tốt."
Bà ấy lại hạ giọng: "Hôm nay chỗ nhà con náo nhiệt quá, làm cả phố ai cũng biết con trai bà ta thi lọt top 500 toàn trường."
Vương Quế Hương vừa tiếc vừa thương.
Nếu được nuôi nấng trong một gia đình bình thường, nếu có thể chú tâm vào việc học thì với trí thông minh của Tùy Khâm, thành tích của thằng bé sao có thể kém hơn tên nhóc Hoàng Trạch kia!
Tùy Khâm nói một tiếng “Vâng”, trong tăm tối, bóng mờ chia cắt khuôn mặt anh, khiến nó trở nên sâu thăm thẳm, chẳng ai nhìn ra được cảm xúc giễu cợt trên đó.
Top 500...
Thực hư ra sao còn chưa rõ.
Cửa cuốn đóng kín, chặn lại hết thảy ánh sáng trong cửa hàng tạp hóa.
Tùy Khâm đứng một mình trên con đường lát đá xanh, cười chẳng rõ ý.
-
"Thằng nhãi con đó về rồi kìa." Nghe thấy tiếng động ở sân sau, Hoàng Hồng Anh đẩy Tùy Hữu Chí: "Lần trước ông hỏi nó thi được bao nhiêu điểm chưa đấy?"
Tùy Hữu Chí đang hướng mặt nhìn số trúng thưởng trong quả cầu xổ số hai màu, thuận miệng đáp: "Còn cần hỏi làm gì, chẳng phải thi trượt là tốt nhất rồi à?"
Hoàng Hồng Anh không nhịn được cười: "Ôi, ngu quá thể."
Bà ta vênh váo tự mãn, nghĩ đến chuyện quá khứ: "Tôi nhớ ngày trước ai ở phố Nam Hòe này cũng khen em trai ông là phượng