Lâm Bạch Du đang xem vô cùng tập trung, đột nhiên bị vỗ, vừa quay đầu, thấy ngay lồng ngực của Tuỳ Khâm, cô lùi ra sau một bước, dựa lên rào chắn.
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh, hơi bất ngờ: “Sao cậu lại đến đây?”
Tùy Khâm không nói gì, giơ cao tay phải.
Một cái túi treo trên ngón tay của anh.
Lâm Bạch Du nhìn ra trong đó đựng hộp cơm, đầu tiên cô nghi ngờ, sau đó bỗng chốc hiểu ra.
Anh đến để đưa đồ ăn cho cô.
Cô nhận lấy, mở túi ra, bên trong quả nhiên là cơm chiên trứng mà trước đó cô đã gọi: “Không phải tôi đã nói là một lát về ăn sau sao?”
Tuỳ Khâm ờ một tiếng: “Đã chiên rồi.”
Trong lòng Lâm Bạch Du thầm nghĩ lúc cô đi vẫn chưa chiên mà.
Chắc không phải anh làm sau khi cô đi chứ!
Chu Mạt nhìn anh, lại nhìn Lâm Bạch Du, che miệng, sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng gì đó, từ khi nào mà hai người này thân với nhau vậy?
“Tuỳ Khâm đặc biệt mua đồ ăn cho cậu sao?”
“Không phải, là tớ mua.” Lâm Bạch Du nói.
Chu Mạt chớp mắt: “Còn có ship ra ngoài à?”
Lâm Bạch Du nhìn Tuỳ Khâm một cái, nhỏ giọng đoán: “Chắc là có.”
Nhưng cô chưa từng thấy.
Nếu như chỉ ship cho một mình cô, vậy có phải chứng tỏ Tuỳ Khâm cũng đang thay đổi không.
Tuỳ Khâm hình như trở nên dịu dàng hơn rồi.
Cậu thiếu niên bỏ tay vào túi, đứng ở sau lưng cô quan sát trận bóng rổ trong sân.
Dáng người của anh cao hơn cô một cái đầu, vì vậy căn bản không cần lo cô sẽ che mất anh.
Đang nói, bên cạnh có bóng người đi ngang qua, giọng nói ngọt ngào: “Tuỳ Khâm, cậu có đem đồ mà trước đó tớ đặt ở tiệm của các cậu tới không?”
Từ Phi Phi nhìn chằm chằm đồ trong tay Lâm Bạch Du.
Tuỳ Khâm nghiêng mặt qua: “Không có.”
Từ Phi Phi cắn môi: “Tại sao cậu lại đem giúp cậu ta…”
Hại cô ta lúc nãy vô cùng mất mặt.
Lâm Bạch Du kéo ống tay áo Tuỳ Khâm một cái: “Có lẽ là cậu ấy chưa lấy.”
Mắt mày Tùy Khâm hờ hững: “Cậu đặt với tôi sao?”
Đương nhiên là không phải, lúc Từ Phi Phi đặt, anh vẫn đang ở phía sau, cô ta chỉ có thể nói với Phương Vân Kỳ.
Cô ta không muốn rời đi như vậy: “Cậu và Phương Vân Kỳ thì có gì khác nhau đâu chứ? Đều làm trong cùng một tiệm mà.”
Tuỳ Khâm thu lại ánh mắt: “Có, cậu phải tìm cậu ấy.”
Người biết Tuỳ Khâm làm thêm không nhiều không ít, nhưng có rất ít người biết là ở đâu, dù sao cũng có rất ít học sinh cấp ba qua bên Minh Nghệ.
Hôm nay xem như Từ Phi Phi đã bóc trần chuyện này.
Có rất ít học sinh cấp ba mà đã phải đi làm thêm, người có điều kiện trong nhà bình thường đều rất ít đi làm thêm.
Vì chơi bóng rổ giỏi nên Tùy Khâm nổi tiếng ở những trường khác, các nữ sinh âm thầm mến mộ, nhưng giây phút này, có vài thứ đã bị công khai.
Ánh sáng rực rỡ của Tuỳ Khâm là do tự anh cố gắng giành lấy.
Giá trị quan vẫn chưa cố định sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của một số người, vào khoảnh khắc này, Tuỳ Khâm đã từ từ rơi từ trên trời xuống.
“Trong nhà rất nghèo sao? Nên phải ra ngoài làm thêm?”
“Chắc là vậy rồi, tôi còn tưởng là cậu ta rất giàu có nữa chứ.”
“Sao vậy được, cậu ta ăn mặc rất bình thường, những gì Hoàng Trạch nói trước kia là thật đó.”
Từ Phi Phi nghe thấy tiếng bàn tán, hơi luống cuống: “Tớ, tớ không phải cố ý nói ra đâu… Tuỳ Khâm, tớ…”
Tuỳ Khâm đã quen với những lời bàn tán thế này từ lâu rồi, sắc mặt anh không hề thay đổi.
Chẳng có gì không tốt cả, anh dựa vào đôi tay của chính mình, cũng đâu có ăn xin.
“Làm thêm thì sao chứ.” Lâm Bạch Du cũng nghe thấy tiếng nói của bọn họ, nâng cao âm lượng: “Sau này các cậu tốt nghiệp rồi không phải vẫn phải đi làm sao, chẳng lẽ các cậu ai cũng có thể làm chủ, tiền rơi từ trên trời xuống hay sao?”
Mọi người làm sao nghĩ đến chuyện này, bọn họ chỉ mới là học sinh cấp ba.
Bị Lâm Bạch Du nói như vậy, họ lại cảm thấy hình như Tuỳ Khâm đi làm thêm đúng là chẳng có gì cả, không phải bố mẹ của bọn họ cũng đang đi làm công cho người ta đó sao?
Sao Tuỳ Khâm thì lại không được chứ.
Sự chú ý của mọi người lại dời lên người Lâm Bạch Du, một cô gái xinh đẹp mà còn lương thiện như vậy, sao lại không phải học ở trường mình cơ chứ.
Từ Phi Phi thấy hướng gió đã thay đổi, thở phào một hơi, cùng lúc đó cô ta lại tức tối nhìn về phía Lâm Bạch Du, cô ta cũng nghĩ như vậy, sao lại để Lâm Bạch Du nói ra trước chứ.
Bây giờ thì hay rồi, chắc chắn cô ta không còn ấn tượng gì tốt trong mắt Tuỳ Khâm nữa.
Xảy ra chuyện này, bây giờ cô ta cũng ngại đi tìm Tuỳ Khâm nữa.
Tuỳ Khâm cúi đầu: “Cậu không đói à?”
Lâm Bạch Du à một tiếng: “Tôi tìm chỗ đã.”
Dáng vẻ băn khoăn của cô có chút đáng yêu.
Lâm Bạch Du muốn kéo Chu Mạt đi cùng, Chu Mạt vô cùng thông minh: “Tớ còn phải xem thi đấu, để Tuỳ Khâm đi với cậu đi!”
Tuỳ Khâm vẫn không nhúc nhích.
Lâm Bạch Du nhìn về phía sân bóng rổ, có lẽ là anh vẫn muốn chơi bóng, thôi cứ để anh ở đây xem trận đấu đi.
“Có cậu ấy ở đây, tớ ăn không vào.” Cô nói đại một câu.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Chu Mạt không nhịn được mà lén cười, ra hiệu bằng mắt: Hiểu rồi hiểu rồi, ăn ở trước mặt người mình thích phải kiêng kị rất nhiều!
Mạch suy nghĩ của Tuỳ Khâm hiển nhiên không phải đang nghĩ đến những chuyện này.
Anh chỉ thấy Lâm Bạch Du bị Chu Mạt cười nhạo đến tai hơi đỏ lên.
Trước khi đi, Lâm Bạch Du thấy Tùy Khâm nãy giờ không nói gì, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt dừng trên mặt anh: “Tuỳ Khâm, cậu rất giỏi.”
Cậu mới mười tám tuổi, mà đã trở thành thần của bản thân.
Tuỳ Khâm tiếp nhận lời khen nông cạn này, đáp lại: “Còn nói nữa thì cơm sẽ nguội đó.”
Tỉ số của trận đấu bóng rổ cuối cùng của THPT Số 8 rất không khả quan.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, nhìn thấy Tùy Khâm đứng bên ngoài, Tô Thiên Thông cắn răng, hốt hoảng nhớ lại những ngày tháng bọn họ cùng nhau đánh bóng rổ rất lâu trước kia.
Lúc đó, THPT Số 7 có là gì chứ.
Hoàng Trạch uống nửa chai nước, nhìn người của trường THPT Số 8 ở đối diện, cười nhạo: “Tôi thấy nửa hiệp sau các cậu không cần đánh nữa, dù sao cũng thua chắc rồi.”
Tô Thiên Thông thu lại ánh mắt: “Cậu mặc kệ tôi.”
Hoàng Trạch ui da một tiếng: “Đây không phải là tôi nghĩ cho các cậu sao.”
Cậu ta và mấy đồng đội khác bỗng chốc cười rộ lên.
Sắc mặt của các thành viên của đội bóng rổ THPT Số 8 khó coi, đặc biệt là bên ngoài còn học sinh của hai trường, quả thật là vô cùng mất mặt.
Cuối cùng có người nhịn không được mà nói: “Hoàng Trạch, không phải Tuỳ Khâm rời đi rồi cậu mới thắng sao, đắc ý cái gì chứ.”
Nhắc đến Tùy Khâm, tiếng cười của Hoàng Trạch lập tức dừng lại.
Cậu ta ghét nhất là mình luôn không bao giờ thoát khỏi cái bóng của Tuỳ Khâm.
Rõ ràng Tuỳ Khâm ở nhà cậu ta, rõ ràng anh phải phụ thuộc vào cậu ta mới đúng, chứ không phải vượt qua mặt cậu ta.
“Cậu ta không chơi được nữa, nếu cậu ta được thì đã ra sân từ lâu rồi.” Hoàng Trạch cười lạnh.
“Cậu ấy không thèm.” Hoàng Thiên Thông nói.
Đồng đội chọc chọc Hoàng Trạch: “Tuỳ Khâm đang ở kia kìa.”
Hoàng Trạch quay đầu một cái, nhìn thấy Tuỳ Khâm đứng ở bên rìa, không ít người thỉnh thoảng nhìn qua, dường như anh vẫn là trung tâm của đám người.
Cậu ta không nhìn thấy vết thương của Tuỳ Khâm là như thế nào, nhưng nghe mẹ nói, rất đáng sợ, rất dài, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo, để lại sẹo tốt biết bao.
Tùy Khâm thu lại ánh mắt của mình, cong môi, cười lạnh.
Hoàng Trạch giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, xù lông lên: “Đến Mã Hoành cũng không đánh lại, không phải là không được sao.”
Hoàng Trạch nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tùy Khâm, nhớ đến thất bại trước kia của mình, bắt đầu từ hiệp sau, cậu ta càng dùng hết sức.
Tuỳ Khâm có là gì chứ, Tùy Khâm chỉ là thằng hề trong nhà cậu ta mà thôi.
Lúc Lâm Bạch Du tìm được chỗ, gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc: [Hôm nay cậu có qua xem trận