Tần Bắc Bắc mở đề ra, lại hỏi: “Trận bóng rổ hôm qua hay không?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Chẳng hay gì cả, trường chúng ta bị đánh đến rất thê thảm, nhưng mà cũng không nhận thua.”
Tần Bắc Bắc buồn cười híp mắt: “Bọn họ mà dám nhận thua, những người khác trong trường không chỉ châm chọc kỹ thuật của bọn họ kém, mà sẽ mắng chết họ.”
“Cuộc thi bóng rổ giữa các trường vốn dĩ không được tổ chức chính thức, cho dù bọn họ luôn thua thì mọi người cũng chỉ châm chọc vài câu thôi.”
Vì vậy thành viên của đội bóng rổ cũng không phải do nhà trường chọn ra.
“Cậu có thấy bình thường mọi người rất căm giận không?” Tần Bắc Bắc chống mặt: “Bọn họ cảm thấy thắng rồi thì là nhờ năng lực của mình, còn thua thì trách rất nhiều thứ.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du nghe những chuyện này, bởi vì trường học trước đây của cô không có đội bóng rổ, chỉ luôn giải đề.
“Tuỳ Khâm vào đội như thế nào?”
Tần Bắc Bắc cười hi hi một tiếng: “Chuyện này nói ra cũng rất buồn cười, lúc học lớp mười, đội trưởng đội bóng rổ lúc đó là đàn anh đang học lớp mười hai, lúc đó bọn họ đã muốn tìm người thay thế, sau đó lúc chơi bóng ở trên sân thi đấu, có người đập trúng mặt Tuỳ Khâm.”
Lâm Bạch Du nhíu mày, bị bóng rổ đánh trúng rất đau đó.
Tần Bắc Bắc: “Có người bảo Tuỳ Khâm nhặt về, Tuỳ Khâm trực tiếp ném về, ai ném qua thì đập lại vào mặt người đó.”
“Có phải là rất Tùy Khâm không?”
Lâm Bạch Du hơi cong môi: “Đúng là có hơi.”
Có thù tất báo, không chịu thiệt chút nào.
Không thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc đó quả thật là rất đáng tiếc.
Như vậy nói ra thì…
Cả đời này của Tuỳ Khâm, anh chịu thiệt nhất là từ Lâm Bạch Du cô.
Trái tim vốn dĩ đang bay bổng của Lâm Bạch Du lại đột nhiên rơi xuống, bởi vì chuyện vết thương chuyển dời từ cô sang anh sẽ mãi mãi chắn ngang giữa cô và anh.
“Trước kia trước khi thi đấu.
đội bóng rổ sẽ luyện tập ở sân thi đấu, rất nhiều bạn nữ đến xem, bọn họ đều đến để ngắm Tuỳ Khâm đó.”
“Lúc học lớp mười, mười một rất náo nhiệt.”
Trong lúc nói chuyện, bạn học trong lớp cũng đến ngày càng nhiều.
Chu Mạt nhìn thấy Tần Bắc Bắc đội mũ, kêu lên: “Bắc Bắc, mũ mua ở đâu đấy, không tệ nha.”
Tần Bắc Bắc giải đề: “Bố tớ mua đó.”
Chu Mạt ôi một tiếng: “Ánh mắt của chú Tần thật là tốt, đội cái mũ này trông đầu cậu rất nhỏ, rất tinh xảo, đâu có giống đầu tớ to quá, đội mũ lên nhìn rất xấu.”
Chủ đề thay đổi trong chớp mắt.
Bạn thân của Tần Bắc Bắc trong lớp 12/1 không ít không nhiều, họ đều khen một câu mũ không tệ, tâm trạng vốn dĩ bí bách của cô ấy cuối cùng cũng không tiếng động mà tiêu tan đi không ít.
“Tần Bắc Bắc, cậu che kín đầu như vậy làm gì.”
Ở cửa sau, Phương Vân Kỳ bước vào hỏi.
Tần Bắc Bắc hừ một tiếng: “Đương nhiên là vì đề phòng mấy cậu con trai thích nắm tóc con gái như các cậu rồi.”
Phương Vân Kỳ gào to kêu oan: “Tôi đâu có nắm tóc các cậu đâu, tôi rất ga lăng đó.”
Lâm Bạch Du nhân cơ hội hỏi: “Cậu đã trưởng thành chưa?”
Cô biết Tuỳ Khâm đã trưởng thành rồi.
Đa số bạn học trong lớp 12/1 đều là mười bảy tuổi, ngoại trừ Tuỳ Khâm ra, chỉ có một nam sinh từng ở lại lớp là đã trưởng thành thôi.
Phương Vân Kỳ lắc đầu: “Sắp rồi, sắp rồi.”
“Chưa trưởng thành mà đòi ga lăng, nhóc con.” Tần Bắc Bắc bật cười, đôi mắt hồ ly cũng cong lên.
“Tôi không so đo với con gái.” Phương Vân Kỳ phất tay.
Lâm Bạch Du vốn dĩ tưởng rằng Tùy Khâm sẽ đến sát giờ truy bài buổi sáng, nhưng không ngờ mấy phút sau đã thấy anh xuất hiện trong lớp học.
Tóc anh hơi rối, giống như dùng tay cào loạn vậy.
Lần này anh không ăn bánh mì, mà mang theo chai sprite, ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng mở ra, vang lên tiếng “xịt xịt” rồi bốc ra hơi lạnh.
Lâm Bạch Du thì thầm: “Mới sáng sớm đã uống sprite.”
Tuỳ Khâm nhìn cô một cái.
Lâm Bạch Du hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Tuỳ Khâm gật đầu.
“Ăn cái gì?”
“Cơm.”
“Bữa sáng ăn cơm?”
“Ừ.”
Lâm Bạch Du hỏi gì, anh trả lời cái đó, còn về thật hay giả thì cô không biết.
Mặc dù cô không rõ tại sao Tuỳ Khâm lại đột nhiên bắt đầu ăn cơm và uống sprite vào buổi sáng, nhưng anh có ăn, không để bụng đói là được rồi.
Cả đêm qua Tuỳ Khâm không có về phố Nam Hoè, mà ở trong tiệm.
Chỗ đó không có gương, anh chỉ có thể chải tóc qua loa, lúc này dường như anh có thể nhìn thấy mái tóc rối của mình từ trong mắt của Lâm Bạch Du.
Anh vuốt phần tóc sau gáy một cái.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du nghĩ nghĩ, lấy một cái lược nhỏ to cỡ bàn tay từ trong cặp ra, đưa cho anh: “Cậu cần dùng không?”
“…”
Tuỳ Khâm hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi có cần không?”
Hỏi xong anh mới thấy hối hận, bởi vì hỏi cô thì chỉ có một khả năng.
Lâm Bạch Du gật đầu: “Cần.”
Cậu thiếu niên im lặng.
Lâm Bạch Du thử hỏi: “Hay là, tôi chải giúp cậu nhé?”
Cô có hơi ngại, hành động này thân mật quá.
Mí mắt Tuỳ Khâm giật một cái: “Không cần đâu.”
Anh nhìn cô gái trước mặt một cách sâu xa, cô thế mà lại đưa ra đề nghị này.
Lâm Bạch Du có chút thất vọng: “Ờ.”
Đối với chiếc mũ của Tần Bắc Bắc, Tuỳ Khâm chỉ nhìn một cái, không nói gì cả.
Giờ ra chơi, trường học tiến hành nghi lễ kéo cờ.
Học sinh lôi kéo nhau ra sân trường, Lâm Bạch Du bị Tần Bắc Bắc và Chu Mạt kẹp ở giữa, đạp lên thảm cỏ xanh.
Sân bóng rổ ở bên kia.
Lâm Bạch Du chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy cái rổ, cô nghĩ, trước đây Tuỳ Khâm chắc chắn đã từng đập bóng vào đây rất nhiều lần.
Thế nhưng anh lại vì cô mà phải rời khỏi đội bóng rổ.
Trên sân khấu đang khen ngợi những học sinh có thành tích nằm trong top mười của kỳ thi giữa kỳ, Lâm Bạch Du bất ngờ nằm trong top ba, nhưng cô chẳng hề chú tâm nghe lời phát biểu trên sân khấu.
Sinh nhật của Tuỳ Khâm là ngày nào nhỉ?
Hôm sinh nhật anh, cô có bị bệnh không?
Vốn dĩ Lâm Bạch Du định thăm dò từ chỗ Phương Vân Kỳ và Tề Thống, nhưng không ngờ nhà trường đã cho cô cơ hội một cách im hơi lặng tiếng.
Cô chủ nhiệm phát tờ đơn thống kê thông tin, mỗi người đều phải điền vào.
Một tờ giấy truyền từ hàng trên xuống hàng dưới, Tần Bắc Bắc điền xong thì đưa cho Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du điền xong thì truyền xuống bàn của Tuỳ Khâm.
Nhưng bây giờ là giờ ra chơi, Tùy Khâm không có ở đây.
Cả lớp đã điền gần đủ rồi, Tuỳ Khâm lại vào trễ, tầm mắt quét qua hàng trống duy nhất trên đó.
Phía trên anh là Lâm Bạch Du.
Mười bảy tuổi, sinh ngày 22 tháng 11.
Tuỳ Khâm dừng một lúc, cô nhỏ hơn anh một tuổi, tính ra thì thực ra thì anh cũng có được vài tháng bình thường.
Anh cầm bút lên viết sột soạt xuống.
Lớp trưởng đang đợi anh: “Tuỳ Khâm, cậu không ghi số nhà sao?”
Tuỳ Khâm bỏ bút xuống một cách tự nhiên: “Không ghi.”
Lớp trưởng cũng không nói gì nhiều, cầm tờ thông tin muốn rời đi, Lâm Bạch Du gọi cậu ta lại: “Lớp trưởng, hình như tôi viết thiếu rồi.”
“Vậy cậu mau thêm vào đi.” Lớp trưởng không hề nghi ngờ.
Lâm Bạch Du cầm lấy tờ thông tin, nhìn ngày sinh của Tuỳ Khâm, ngày 6 tháng 3, thì ra phải đợi đến mùa xuân năm sau mới tới.
“Kiểm tra xong rồi, hình như đúng hết rồi.”
Lớp trưởng nói: “Không sai thì tốt rồi.”
Tuỳ Khâm nhìn chằm chằm cánh tay thon nhỏ đang đưa ra của cô, cười hừ một tiếng, sai cái gì mà sai, vừa nhìn là biết cố ý rồi.
Không biết trong lòng đang che giấu ý đồ gì.
Cả đêm Hoàng Trạch cũng không đợi được Tuỳ Khâm về, ngày hôm sau cậu ta mang cặp mắt gấu trúc đến THPT Số 7.
Cậu ta cũng không phải đến trễ một hai lần, nhưng lần nào cũng nghĩ sẵn lý do hợp lý, giáo viên cũng không gọi phụ huynh.
Dù sao thành tích của cậu ta đúng là có tiến bộ, chỉ là điểm chuẩn không tốt lắm.
Rất nhanh đã vào đến lớp, rõ