“Xin lỗi, tôi có chuyện đi trước đây.”
Chu Văn Vũ giương mắt nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô thiếu nữ, và cậu thiếu niên với vẻ mặt bình thản cùng quay người đi.
Không đúng, cậu ta còn chưa nói hết lời thuyết phục của mình mà.
Lâm Bạch Du nóng lòng kéo Tùy Khâm rời đi: “Cũng không biết bọn họ đã ra khỏi văn phòng chưa, chẳng phải vừa rồi cậu không đồng ý sao?”
Tùy Khâm im lặng hai giây: “Bây giờ tôi muốn rồi.”
Anh chỉ cảm thấy nam sinh đó lải nhải mãi, nghe mà phiền vô cùng.
“Có vấn đề gì không?”
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du phát hiện tâm trạng Tùy Khâm lại thay đổi nhanh đến như vậy, vừa rồi bầu trời còn u ám giống như hiện tại mây đen đã tan hết.
Cô không chút do dự: “Không có vấn đề gì đâu.”
Tùy Khâm đã đồng ý cô, thì làm gì có vấn đề gì chứ.
Lâm Bạch Du gửi một tin nhắn cho Tần Bắc Bắc: [Cậu vẫn còn ở văn phòng à? Tớ đến tìm cậu nhé?]
Tần Bắc Bắc đang ở phía sau của tòa nhà thí nghiệm, nơi này bình thường rất hiếm người đến, bây giờ tất cả học sinh đã ra sân thi đấu, nên càng không có ai nữa.
Cô ấy trả lời: [Tớ không ra sân thi đấu nữa.]
Sợ Lâm Bạch Du không đi xem đại hội mà đến ở với mình, Tần Bắc Bắc lại đánh chữ: [Tớ muốn ra ngoài chơi, cậu đi cùng với Chu Mạt đi.]
Cô ấy lại bổ sung thêm: [Phương Vân Kỳ cũng ở đây.]
Lâm Bạch Du đoán được suy nghĩ của cô ấy, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy nhất định không muốn đối mặt với một đống học sinh ngồi chật kín sân thi đấu.
Không chỉ có học sinh lớp 12, mà cả học sinh lớp 10 và lớp 11 nữa.
Mấy ngàn người, chuyện của Tần Bắc Bắc hoàn toàn không thể là bí mật.
Không đến cũng tốt.
Tuy nhiên, trong thời gian thi đấu, trường học đã đóng cửa và chỉ mở cửa khi đã tan học, vì vậy Tần Bắc Bắc muốn đi ra khỏi trường nhất phải xin nghỉ học.
Phương Vân Kỳ nhìn ra suy nghĩ của cô ấy và đề nghị: “Hay là cậu leo từ đây ra?”
Tần Bắc Bắc lắc đầu: “Tôi không thể leo được, lỡ như tôi ngã...”
“Cậu đừng đánh giá thấp tôi chứ?” Phương Vân Kỳ suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên: “Cậu đợi ở đây, tôi nhớ trong tòa nhà thí nghiệm có một cái thang!”
Tần Bắc Bắc nhìn theo bóng lưng của cậu ấy chạy xa dần.
Bọn họ hiếm khi ở bên cạnh nhau hòa hợp như vậy, lần đầu tiên cô ấy phát hiện con người của Phương Vân Kỳ thật ra cũng rất tốt.
Cô ấy không đợi ở đó mà quay trở lại văn phòng phía trước, tìm cô giáo chủ nhiệm Đào Thư Thúy xin nghỉ phép.
Tần Bắc Bắc có bệnh án, nên có lý do chính đáng.
Rắc rối duy nhất là Phương Vân Kỳ, nhưng cô ấy đã suy nghĩ quá phức tạp rồi, Đào Thư Thúy nói thẳng: “Để em ấy đi cùng em cũng tốt, có con trai đi theo thì sẽ an toàn hơn.”
Tần Bắc Bắc lấy hai tờ giấy nghỉ phép và quay trở lại tòa nhà thí nghiệm.
Cô ấy thấy Phương Vân Kỳ đang mang thang đi loanh quanh, tên ngốc đó không biết đặt thang xuống rồi hẵng đi tìm cô ấy nữa.
“Tần Bắc Bắc…”
“Tôi ở đây.”
“Không phải tôi đã bảo cậu đừng đi lung tung sao?” Phương Vân Kỳ vô thức lên tiếng, lại hạ giọng xuống, để tránh bản thân mình giống như một kẻ sát nhân.
“Cậu leo lên đây, tôi sẽ đỡ cậu.”
Trước đây cậu ấy chưa bao giờ cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy Tần Bắc Bắc đứng đó bất động, Phương Vân Kỳ là một người nóng tính nên lên tiếng thúc giục: “Mau đi thôi, nếu không sẽ bị bảo vệ phát hiện ra đấy.”
Tần Bắc Bắc đột nhiên bật cười, lắc lắc tờ giấy trong tay: “Tôi đã có giấy xin nghỉ phép rồi.”
Phương Vân Kỳ: ?
Cậu ấy suýt chút nữa buột miệng nói: “Cậu có giấy xin nghỉ sao không nói sớm hơn”, nhưng khi lời nói đã tuôn đến miệng, cậu ấy lại cố kìm xuống: “Vậy thì tốt rồi.”
Phương Vân Kỳ sẵn sàng đưa cô ấy đi cúp học.
Tần Bắc Bắc mời cậu ấy: “Phương Vân Kỳ, chúng ta đi ra ngoài chơi thôi.”
Rất lâu sau này, Phương Vân Kỳ sẽ vẫn nhớ tới ngày hôm nay, cô gái tóc ngắn đứng bên bức tường trắng mỉm cười cất tiếng mời cậu ấy.
Đây là lần “hẹn hò” đầu tiên của cậu ấy và Tần Bắc Bắc.
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm lại trở về vị trí lớp 12/1.
Cách đó không xa, Chu Văn Vũ nhìn thấy bọn họ chưa tới một phút đã quay lại, bức bối vô cùng, nghiêm túc nghi ngờ bọn họ đang cố ý.
Nhất định là không muốn nghe chính cậu ta lải nhải nữa.
Cô gái đứng bên cạnh Tùy Khâm, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, không biết đang nói cái gì, mái tóc cũng lắc lư theo động tác của cô , lông mày và mắt đều cong lên.
Tùy Khâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đồng phục học sinh giống nhau, nhưng lại cao hơn cô cả một cái đầu.
Chu Văn Vũ nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng chán nản vô cùng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cậu thiếu niên cao qua đỉnh đầu của cô gái.
Chu Văn Vũ hít một hơi.
Rõ ràng đối phương chỉ liếc mắt một cái, cậu ta vẫn còn đang đứng dưới nắng nhưng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, bị tóm chặt không thể động đậy được.
Cũng may, người thiếu niên đó chỉ là tùy tiện liếc mắt qua, dường như chỉ là vô tình, rồi lại hạ mi, môi mỏng khẽ mấp máy, đang nói gì đó.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du đột nhiên mở to mắt.
Chu Văn Vũ chưa bao giờ thấy Lâm Bạch Du có một biểu cảm phong phú và xinh đẹp như vậy.
“Cậu thật sự tham gia chạy 1500 mét?” Lâm Bạch Du thực sự kinh ngạc bởi lời nói của Tùy Khâm: “Liệu có hơi quá sức không?”
Tùy Khâm: “...!Không đâu.”
1.500 mét đã là gì chứ.
Lâm Bạch Du “ờ” một tiếng, chỉ vào vết thương của anh, ám chỉ: “Hôm nay tôi vẫn còn chưa xem nữa.”
Ngón trỏ của Tùy Khâm giở băng gạc lên, rồi lại nhanh chóng buông ra.
“Đừng nhúc nhích.” Lâm Bạch Du hoàn toàn không nhìn thấy rõ, cô ấn vai trái của anh, kiễng chân lên, vươn tay muốn giở ra.
So với trước đây, hiện tại vết thương cơ bản đã lành, da thịt hồng hào cũng đang mọc lên lại.
Lâm Bạch Du đột nhiên dùng ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào, Tùy Khâm có thể cảm giác được hơi ấm của cô, anh rũ mắt xuống.
Các học sinh lớp 12/1 ngồi đó chớp mắt theo dõi.
Mặc dù trong lớp học Tùy Khâm cũng thường giở băng gạc lên cho Lâm Bạch Du xem, nhưng quang minh chính đại việc làm điều đó ngay trên sân thi đấu như vậy liệu có phải là đã quá phô trương rồi không?
Thấy có người lớp bên cạnh đang nhìn sang, lớp trưởng mở miệng: “Khụ! Khụ!”
Giọng nói quá lớn, Lâm Bạch Du quay đầu lại.
Chu Mạt thay cô lên tiếng: “Lớp trưởng, cậu bị ho à?”
Lớp trưởng bị hỏi nên đỏ mặt, tại sao rõ ràng là bọn họ đang có những hành động thân mật, nhưng người có lòng tốt nhắc nhở là cậu ta lại ngượng ngùng đến như thế chứ?
“Có giáo viên ở đây.” Cậu ta ám chỉ.
Lâm Bạch Du nhanh chóng rút tay về: “Tôi chỉ là đang kiểm tra vết thương của Tùy Khâm mà thôi.”
Những người khác đều gật đầu: “Ừm ừm.”
Lấy cơ kiểm tra vết thương để làm việc sai trái, tất cả họ đều biết.
Cũng chỉ có Lâm Bạch Du làm, Tùy Khâm mới không từ chối, chuyện giữa hai người họ, bọn họ cũng sẽ không lắm lời.
Lâm Bạch Du thấp giọng hỏi Tùy Khâm: “Có phải bọn họ đã suy nghĩ lệch lạc rồi không?”
Tùy Khâm nâng mi mắt theo ngón tay trắng nõn thon dài của cô đang rút lại, đôi mắt đen âm u: “Lệch lạc đến đâu?”
Làm gì có ai hỏi như vậy cơ chứ.
Lâm Bạch Du ngượng ngùng trả lời anh.
Cô quay trở lại bên cạnh Chu Mạt, Chu Mạt đưa điện thoại đến trước mặt cô, tin tức mới nhất trên đó viết:
“Có phải hai người ở lớp 12/1 đang lén yêu đương không?”
“Cái này gọi là lén sao, lộ liễu đến như vậy!”
Lâm Bạch Du đỏ mặt: “Nói nhảm cái gì vậy, chỉ dựa vào một bức ảnh.”
Chu Mạt nói: “Một bức ảnh là đủ rồi.
Hay là cậu qua đó bố trí chụp thêm tấm thứ hai nữa đi? Bảo đảm sẽ đứng đầu về ảnh của đại hội thể thao.”
Vốn dĩ là dịp để mọi người cùng tham gia vui vẻ, nên nhanh chóng không trò chuyện nữa, nhưng đột nhiên có người trong nhóm sôi trào: [Hiếm thấy nên lấy làm lạ, cậu chưa xem hình ảnh gây hiểu lầm sao?]
Khi Chu Mạt nhìn thấy tin nhắn này, cô ấy đang tự hỏi rốt cuộc đó là ai.
Nhưng nhóm này của trường không