Bây giờ đang là kỳ nghỉ nên Trường trung học phổ thông số 8 không có nhiều người, có người chỉ kịp quay lại trường để lấy giấy báo nhập học.
Khi Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đến, không chỉ những người bạn học cùng lớp mà họ không quen biết, mà ngay cả những người bảo vệ, những người nhìn thấy họ nắm tay nhau, đều nở một nụ cười bí ẩn.
Cô hơi xấu hổ, nhưng Tùy Khâm làm như không nhìn ra.
Lâm Bạch Du nghĩ cũng khá kinh ngạc, khi không yêu đương với Tùy Khâm, cô không ngại bất cứ tiếp xúc nào, chỉ sợ anh không để ý đến cô.
Bây giờ ở bên nhau, cô lại xấu hổ khi thân mật trước mặt người ngoài.
Tất cả thông báo nhập học của sinh viên tốt nghiệp đều được đặt trong tòa nhà hành chính, sau một thời gian dài trở về trường học, cảnh còn người mất.
Lâm Bạch Du nói: “Em không biết chú Tần có nhận giấy báo của Bắc Bắc hay không.
Nếu không thì em sẽ mang nó đi.”
Một vài sinh viên từ tòa nhà hành chính bước ra khỏi cái nắng như thiêu đốt.
Nhìn thấy thiếu niên tóc đen cách đó không xa, bọn họ đột nhiên chạy đến: “Tùy Khâm, nhanh lên, có một bà dì muốn lấy giấy báo của cậu đi!”
“Đúng, đúng!”
“Cô giáo chuẩn bị cãi nhau với bà ta rồi.”
“Bà cô đó thực sự rất hung dữ, lăn lộn ăn vạ.”
“Đó không phải là thím của cậu sao?”
Họ cũng đã đọc tin tức, họ cũng biết thân thế của Tùy Khâm, rằng bố mẹ anh đã qua đời, có một gia đình bác cả đối xử thô bạo với anh.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Vẻ mặt của Tùy Khâm trở nên lạnh lùng: “Ra vậy.”
“Cảm ơn cậu.” Lâm Bạch Du còn lo lắng hơn anh: “Đi thôi!”
Trước khi lên đến tầng hai, anh đã nghe thấy một giọng nói lớn: “...!Có phải các người muốn giấu giấy báo đi không? Tôi lấy đi thì sao? Mới nói là nó không tới lấy được rồi!"
Trước cửa văn phòng, một nữ giáo viên và một nam giáo viên đang ở trong, còn Hoàng Hồng Anh ngồi dưới đất làm loạn, hơi lạnh của máy điều hòa không khí đang tràn ra ngoài.
Hoàng Hồng Anh quay đầu lại, nhìn thấy Tùy Khâm, bà ta rụt cổ lại trước, sau đó tức giận: "Tao nuôi mày mấy năm, mày làm như vậy là trả ơn tao sao? Không biết xấu hổ..."
Bà ta buông những lời thô t/ục, Lâm Bạch Du buồn nôn.
So với kiếp trước trong mộng, dường như Tùy Khâm phải chịu nhiều lời nói cay nghiệt hơn.
Thế giới bị đảo lộn, nhưng bản chất con người sẽ tự do phát triển.
Nếu ngay từ đầu cô thể hiện ra như Tùy Khâm, e rằng cô cũng sẽ bị chửi bới không ngừng.
Tùy Khâm chỉ lạnh lùng nói: “Bà nói đi.”
Anh nhẹ giọng nói: “Những lời bây giờ bà nói sẽ là bằng chứng trước tòa.”
Tháng trước, Tùy Khâm khởi kiện nhà họ Tùy, cả nước đều biết.
Mặc dù tờ thông tin về tòa án vẫn chưa được phát hành, nhưng Tùy Hữu Chí và những người khác đã biết.
Dù mù kiến thức pháp luật đến đâu, họ cũng sẽ sợ thẩm phán và cảnh sát.
Nhất là khi nghe tin mình sắp phải bồi thường tiền, Hoàng Hồng Anh lại càng sợ hãi.
“Chúng ta đều là nhân chứng.” Giáo viên nam nói: “Bà tốt nhất mau rời khỏi trường học, tôi đã gọi bảo vệ tới đây.”
Nữ giáo viên thở phào nhẹ nhõm: “Tùy Khâm, em tới vừa lúc, em tự mình lấy lại giấy báo đi, phải bảo vệ cho tốt, không được làm mất."
Mặc dù có thể báo lại nếu mất, nhưng như vậy quá phiền phức nên họ thường cảnh báo học sinh và phụ huynh.
Khi Hoàng Hồng Anh đến, bà ta nói muốn lấy thông báo trúng tuyển của Tùy Khâm.
Lúc đầu họ còn thực sự nghĩ rằng bà ta là người nhà, nhưng họ phải hỏi tất cả các thông tin cần thiết, nếu không họ không thể đưa giấy báo.
Không ai trong toàn bộ trường trung học cơ sở số 8 không biết rằng bác của Tùy Khâm không phải là người tốt.
Vì vậy, dưới sự vướng mắc này, Hoàng Hồng Anh đã phơi bày bản chất thật của mình và tức giận với họ, thề sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu.
Khi Hoàng Hồng Anh nhìn thấy anh đi ra với tờ thông báo, đôi mắt của bà ta đã dán chặt vào nó.
Thật tốt nếu đó là thông báo của con trai bà ta.
Tùy Khâm cầm tờ thông báo trước mặt bà ta, mặc dù nó được gói trong hộp chuyển phát nhanh, nhưng anh có thể cảm nhận được sức nặng.
Anh cụp mắt nhìn người trên mặt đất, khóe môi cong lên rất khó phát hiện: “Hoàng Trạch đang muốn dùng giấy báo nhập học của tôi sao?”
Đồng tử của Hoàng Hồng Anh co rút lại, bà ta thật sự nghĩ như vậy.
Nó phải là của con trai bà ta!
Nữ giáo viên không thể không nói: "Tìm hiểu thêm về luật pháp đi.
Việc thay thế người khác vào đại học là phạm pháp, bây giờ rất dễ bị phát hiện.
Không phải cứ cầm giấy báo là được.”
Lâm Bạch Du nhếch môi.
Trong giấc mơ của cô, vì cô mù và không quen với những thứ này mà bị em họ cầm giấy báo đi.
Có thể sau đó, cô em họ đã không thành công.
Nhưng cô không biết bất kỳ điều gì trong số này.
Hoàng Hồng Anh không chịu thừa nhận: "Mày nói nhảm nhí gì vậy! Tao nói lúc nào vậy? Tùy Khâm, tao lấy về thay mày.
Chúng ta là thân thích, khi nào thì mày chuyển về?”
Lâm Bạch Du nói: “Bà thật là không biết xấu hổ.
"
"Mày là ai?" Hoàng Hồng Anh trừng mắt, đang định nói thì Tùy Khâm đã nói: “Tôi sẽ quay trở lại và lấy những thứ ban đầu của tôi."
Khi Hoàng Hồng Anh nghe thấy điều này, trái tim bà ta ngừng đập một nhịp: "Vậy...!Vậy thì mày nên ở bên ngoài đi!"
Lâm Bạch Du cũng có giấy báo của chính mình.
Cô hỏi về giấy báo của Tần Bắc Bắc, biết được là do bố Tần đến lấy, cô liền nhìn về phía Tùy Khâm: "Đi thôi."
Hoàng Hồng Anh đuổi theo bọn họ ra ngoài, nhưng Tùy Khâm chỉ hỏi: “Bà rảnh rỗi như vậy, sao không tìm luật sư, không thì kêu con trai học lại.”
Anh tỏ vẻ không thương tiếc: “Có lẽ có cơ hội vào đại học.”
Lâm Bạch Du gật đầu: "Đúng."
Đi được mấy bước, vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Hoàng Hồng Anh, lại sợ bị Tùy Khâm nghe thấy, giọng nói của bà ta đã dần nhỏ lại.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du tò mò: "Cậu ta thật sự không học đại học? Không phải nói đạt điểm cao sao?"
Tùy Khâm nhẹ giọng nói: "Cậu ta thường chép bài, làm sao có thể vượt qua bài thi."
"Có lẽ là quả báo." Cô đổi chủ đề: “Không biết khi nào sẽ mở phiên tòa.”
“Ít nhất phải mất vài tháng, nhất định có thể trong năm nay.” Tùy Khâm mở ô che nắng: “Đừng lo lắng."
Lâm Bạch Du cong môi: "Em không lo lắng.
A Khâm rất tài giỏi."
-
Liễu Phương chưa bao giờ hỏi mong muốn của Lâm Bạch Du trước đây, theo ý kiến của bà, nếu một đứa trẻ được điểm như vậy trong bài thi thì có thể tự học bất cứ thứ gì.
Khi mở thông báo ra và nhìn thấy dòng chữ "y học lâm sàng", bà đau khổ nói: "Làm bác sĩ quá bận rộn, vào giữa đêm cũng bị gọi đi."
Lâm Bạch Du ngạc nhiên: "Các bậc cha mẹ khác đều rất muốn con cái học y đấy.”
Liễu Phương nói: “Nếu con là một giáo viên, mẹ sẽ cảm thấy thoải mái nhất."
Bà vỗ đầu con gái mình: “Con không sợ mổ xẻ chảy máu hay sao?"
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Nếu con học y khoa, con có thể tự chăm sóc nếu bị thương.
Sẽ không bị phát hiện có vấn đề gì đặc biệt.”
Liễu Phương nghĩ đến đây rồi nói: “Vậy thì học y khoa là tốt rồi.
”
Bà lại nhìn về chuyên ngành của Tùy Khâm, nhìn thấy dòng chữ trên đó: thiên văn học, nhưng không hiểu: “Nghiên cứu này là gì? Liên quan đến ngữ văn sao?”
Tùy Khâm cũng bị lời giải thích của bà làm cho sững sờ.
Anh nói: “Nghiên cứu vũ trụ.”
Lâm Bạch Du đã nghĩ về những gì anh nói lúc đầu, và vấn đề này sẽ trở thành một bí mật giữa họ: “Dù sao thì nó cũng rất phức tạp.”
Liễu Phương nói: “Thích là được.”
Điểm của anh tốt như vậy, anh phải biết học cái gì về chuyện này, bà không cần lo lắng.
“Về phần học phí, cháu không phải lo lắng.” Liễu Phương nói nhẹ nhàng, nếu nhà ai có thủ khoa, đêm nay bọn họ sẽ có một giấc mộng ngọt ngào.
Bà đưa tiền cũng sẽ không đau lòng.
Tùy Khâm cong môi: “Cháu có rồi.”
Liễu Phương hỏi: “Đừng cậy mạnh, vụ kiện của cháu còn chưa bắt đầu.”
Tùy Khâm bất lực: “Thật.”
Lâm Bạch Du nói thêm: “Mẹ, bây giờ cậu ấy còn có tiền hơn mẹ.”
Học phí của Tùy Khâm hoàn toàn miễn phí, không những thế còn thưởng cho anh thêm, ngoài ra, trường Trung học phổ thông số 8, thành phố và tỉnh đều có thưởng.
Khi nhìn thấy số dư, Liễu Phương có tâm trạng phức tạp.
Thật đúng là...
Bà nhìn con gái đang cười khúc khích: “Con cười cái gì