Sáng sớm khi đi cùng với Tùy Khâm trở về thành phố Phong Nam ăn Tết, Lâm Bạch Du đã suy nghĩ tới việc nên tặng quà gì cho Tùy Khâm vào sinh nhật năm nay.
Bọn họ đã biết nhau quá lâu, cả hai đều biết rõ sở thích của đối phương, những món quà có thể tặng được thì đã tặng từ rất lâu rồi.
Cô muốn tặng cái gì đó khác đi.
Đúng lúc này, Lâm Bạch Du bỗng nhiên ý thức được, vào ngày sinh nhật năm nay Tùy Khâm đã đủ tuổi để kết hôn.
Vào năm thứ nhất đại học bọn họ đã thảo luận về chuyện kết hôn, khi đó thuận miệng nhắc tới, nhưng bởi vì vấn đề tuổi tác, mặc dù Tùy Khâm không nói tiếc nhưng có lẽ cũng không vui.
Cho nên năm nay Lâm Bạch Du muốn biến mong ước của anh thành hiện thực.
Lâm Bạch Du muốn giữ bí mật, Phương Miểu cũng không hỏi thêm nữa mà nói: “Nhưng mà, đối với Tùy Khâm mà nói, cậu đưa gì chắc chắn cậu ấy cũng thích.”
“Chắc là vậy.” Lâm Bạch Du suy nghĩ về phản ứng của Tùy Khâm trước đây.
“Quả nhiên vẫn phải tìm bạn trai từ thời trung học.
Hiện tại tớ đã là sinh viên năm ba đại học, còn không yêu đương thì tớ sẽ trở thành một chị gái năm tư đại học.”
“Chị gái năm cuối với em trai, không phải rất tốt sao?”
"Có lý."
Phương Miểu nói chuyện phiếm với các bạn cùng phòng không hề kiêng kị gì, Lâm Thu Vũ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ liền nói: “Nhưng nếu cậu không bằng người khác thì sẽ rất xấu hổ.”
Phương Miểu trợn mắt, lại tới nữa rồi.
Có lúc, cô ấy cũng không thể hiểu được ý của Lâm Thu Vũ.
Dường như lúc nào cô ta cũng thích nói mấy câu vô duyên, nhưng cuối cùng lại giống như không hề có ác ý.
Chỉ là khiến người khác không thoải mái.
Lâm Bạch Du để sách xuống, quay sang cô ta: “Có gì mà xấu hổ?”
Lâm Thu Vũ nói: “Cậu là bạn gái, tặng quà lại không bằng những người theo đuổi khác, nói không chừng bạn trai cậu sẽ cho là cậu không quan tâm.”
Phương Miểu nói: “Quà cáp không thể nào so sánh được.
Hơn nữa làm sao mà biết được quà của Tinh Tinh tặng lại không bằng những người khác.”
Tô Trừng Trừng cũng nói chen vào: “Cho dù bọn họ có tặng quà tốt hơn nữa thì Tùy Khâm cũng không nhận đâu, cậu ấy chỉ nhận quà của bạn gái thôi.”
Ngày tựu trường đầu năm nhất đại học cô ấy nhìn thấy Tùy Khâm liền biết ở trong mắt của anh chỉ có Lâm Bạch Du, sau gần ba năm quả nhiên vẫn như vậy.
“Tớ chỉ nói vậy thôi.” Lâm Thu Vũ cúi đầu đọc sách: “Tớ không có ý gì khác, dù sao thì những thứ này đều rất dễ so sánh.”
Vẻ mặt của Lâm Bạch Du bình tĩnh: “Không cần so, bởi vì anh ấy sẽ không nhìn người khác.”
Phương Miểu nói: “Tinh Tinh, điều tớ ngưỡng mộ ở cậu nhất đó chính là sự tự tin.”
Lâm Bạch Du mở sách ra, nói với cô ấy: "Sự tự tin của tớ đến từ Tùy Khâm.”
Tô Trừng Trừng thở dài: “Cậu đừng nói nữa, tớ luôn cảm thấy mỗi câu đều như đang phát cẩu lương.
Phương Miểu, chẳng lẽ cậu chưa ăn no sao?”
Phương Miểu ngậm miệng.
Có lẽ ông trời đều thích bọn họ, ngày 6 tháng 3 tình cờ là thứ Hai.
Khi Lâm Bạch Du có ý nghĩ này, cô rất sợ ngày hôm đó là ngày nghỉ lễ, sau đó kiểm tra lịch lúc này mới yên tâm.
Hơn nữa cùng ngày sinh nhật, cô và Tùy Khâm buổi sáng đều có giờ học, buổi chiều thì lại không có tiết.
Đúng 0 giờ, chuông đồng hồ báo thức của Lâm Bạch Du vang lên.
Cô mơ màng tỉnh dậy, xoay người về phía Tùy Khâm nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tùy Khâm cũng vừa tỉnh, nghe thấy giọng nói của cô, liền ôm cô vào lòng.
Nhưng Lâm Bạch Du lại không nghe thấy tiếng đáp lại, cô cho là anh không nghe thấy, nên nói thêm vài lần nữa, giọng nói lúc chưa tỉnh ngủ lại càng thêm quyến rũ.
Anh ngược lại tỉnh táo hơn nhiều.
Nhìn cô gái ở trong ngực mình tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cho dù sau nửa tháng, anh vẫn sẽ than thở rằng duyên phận giữa anh và Lâm Bạch Du quá kỳ diệu.
Anh rất vui mừng, kết quả lựa chọn ở kiếp trước của anh là như vậy.
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng của Lâm Bạch Du hơi căng thẳng.
Hôm nay Tùy Khâm chưa luộc trứng gà cho cô, nhưng anh có rót một ly sữa bò, rồi nhìn chằm chằm cô uống cạn ly mà không uống giúp.
Lâm Bạch Du hỏi: "Chiều nay anh có việc gì phải làm không?”
Tùy khâm lấy cái ly đi: “Chắc là không.”
“Chiều anh ra ngoài với em nhé.” Lâm Bạch Du chớp mắt: “Hôm nay em muốn hẹn hò, anh không được lỡ hẹn.”
Cô nói thêm một câu: "Nếu không một khoảng thời gian nữa em bận, thì lại không có thời gian.”
Tùy Khâm xoa đầu cô: "Được."
Anh không đoán được hôm nay cô muốn làm gì.
Đối với Tùy Khâm mà nói, hẹn hò vào ngày sinh nhật, đã là một món quà.
Giờ học của Lâm Bạch Du là sau hai tiết, trong khi Tùy Khâm đi vắng, cô lục sổ hộ khẩu ở trong phòng ra.
Cũng may là trước đây trường học cần dùng tới, cho nên tư liệu của cô và Tùy Khâm đều ở đây, không chỉ có bản chính, mà còn có cả bản photo.
Cô nghĩ rất tốt, nhưng không ngờ rằng buổi chiều hôm nay lại có một cuộc tọa đàm.
Trong trường học khi không có việc gì làm thì thường xuyên tổ chức tọa đàm, còn dựa vào số thứ tự để chọn người tới dự thính (tham gia), nếu như không đi lần sau phải bổ sung.
Hôm nay đúng dịp tới phiên Lâm Bạch Du.
Tô Trừng Trừng đang xem diễn đàn: “Đại bản doanh thật sự rất náo nhiệt, có đôi lúc xem tôi cũng không hiểu bọn họ, đã bị cự tuyệt ba năm tại sao lại không nhớ lâu?”
Phương Miểu buồn cười: “Có một số thật sự sùng bái, có một số mượn sức mạnh sùng bái để đào chân tường.
Nói đến đây tớ thực sự ngưỡng mộ Trần Thanh Thanh, người từ bỏ sớm hơn so với những người khác.”
Cô hỏi: "Cậu cũng năm ba đại học, có nhiều em trai khóa dưới như vậy.
Trong trường có ai ưu tú hơn Tùy Khâm không?”
Có ưu tú, nhưng so sánh với Tùy Khâm thì giống như đèn đuốc và mặt trăng.
Mặc dù Tùy Khâm chưa nói với bên ngoài, nhưng trong trường học không phải là nơi bí mật, rất dễ dàng bị truyền ra ngoài.
Tùy Khâm đang học năm thứ ba đại học, nhưng mà những thứ anh học và làm đã không dừng lại ở những thứ đó, anh không còn ở chung cảnh giới với họ nữa.
Lâm Bạch Du đỡ đầu, nũng nịu với lớp trưởng: “Lần này tớ thật sự có việc mà.”
Lớp trưởng hất tóc đuôi ngựa, không chống đỡ nổi: “Nếu không thì cậu tìm ai đó thay cậu đi dự thính một lát được không?”
Phương Miểu nói: “Để tớ đi, hôm nay là sinh nhật Tùy Khâm, Tinh Tinh nhất định phải đi chúc mừng sinh nhật bạn trai rồi.”
Lâm Bạch Du ôm lấy cô ấy: "Chờ tớ về sẽ mang quà cho cậu.”
Phương Miểu rất thích thú, không từ chối chút nào: “Được, được."
Sau khi tan học, Lâm Bạch Du nhìn thấy Tùy Khâm, anh đang chờ ở bên ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hai tay chống lên lan can, nhìn về phía tòa nhà dạy học.
Hầu hết sinh viên của khoa y đều biết Tùy Khâm khoa thiên văn, sẽ không có gì ngạc nhiên khi biết anh đang chờ Lâm Bạch Du tan học.
Nếu như không phải vì quá trẻ tuổi, có lẽ anh cũng không ở trong sân trường và học cùng lớp với bọn họ.
Chuông vào học vang lên.
Tùy Khâm ngồi dậy, xoay qua chỗ khác, nhìn cửa sau phòng học, ánh mắt xuyên qua những người kia rơi vào người Lâm Bạch Du.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du kéo anh lại: “Đi ăn cơm trước đã.”
Tùy Khâm gật đầu.
Lâm Bạch Du còn nói: "Cơm nước xong xuôi, chúng ta đi dạo phố, mua đồ."
Tùy khâm không có ý kiến gì.
Lâm Bạch Du đột nhiên hỏi: "Anh có mang theo thẻ căn cước không?”
Chân mày của Tùy Khâm khẽ nhíu.
Lâm Bạch Du dừng lại: “Anh không mang à?”
Tùy Khâm dù bận vẫn nhàn nhã hỏi: "Đi ăn cơm còn phải mang thẻ căn cước sao?"
Anh cúi xuống: "Có phải mang theo sổ hộ khẩu không?"
“Làm sao anh biết!” Cho tới bây giờ Lâm Bạch Du chưa từng giấu được bí mật của mình với anh.
"Anh đoán." Tùy Khâm cong môi.
Lâm Bạch Du trợn mắt: "Không có một tí kinh ngạc vui mừng nào!”
Tùy Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói với cô: “Chỉ cần thời điểm đó còn chưa tới, thì vẫn luôn là kinh ngạc vui mừng.”
Một rưỡi chiều, cục dân chính mở cửa.
Lâm Bạch Du lại lên mạng tìm kiếm, đau khổ nói: "Chúng ta có phải đến nhầm chỗ rồi không? Phải về quê mới được sao?"
Tùy Khâm buồn cười: "Không cần, hiện tại anh có hộ khẩu ở đây.”
Lâm Bạch Du hoàn toàn không ngờ tới, cô kinh ngạc bị anh kéo vào bên trong.
Có nhiều cặp đôi cũng đang mắc kẹt ở bên trong giống bọn họ, nhưng so với bọn họ thì đều lớn tuổi hơn.
Không ai biết bọn họ vẫn còn đang đi học.
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm trả chín đồng.
Cô buồn bực: "Làm sao em lại không nhớ là cần tiền chứ?”
Tùy Khâm suy nghĩ: “Có thể là qua hai năm nữa mới sửa lại.”
Kiếp trước bọn họ chưa từng chú ý tới những điều này.
Bởi vì không chụp ảnh trước, cho nên bọn họ phải chụp hình ở bên trong cục dân chính.
Mặc dù không thể photoshop giống như ở bên ngoài, nhưng cả hai người đều rất vui vẻ.
Nhân viên làm việc hỏi: "Em đã đủ tuổi kết hôn chưa?"
Lâm Bạch Du gật đầu: "Đủ rồi, hôm nay anh ấy đủ tuổi rồi.”
Vào ngày sinh nhật còn có thể đi đăng ký kết hôn, bọn họ ngồi chung một chỗ viết thông tin.
Lâm Bạch Du len lén nhìn Tùy Khâm, anh đang viết rất nghiêm túc, không viết ngoáy giống như bình thường.
Giống