*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kiến thức của cô về dược tính của thảo dược vẫn là nhờ đọc được trong sách.
Muốn đem thảo dược luyện thành đan dược, vấn đề quan trọng nhất trong phương pháp phối chế là liều lượng.
Vạn vật trên thế gian đều có chỗ hữu dụng, khác biệt chỉ ở liều lượng. Thạch tín dùng với một lượng nhất định thì là thuốc tốt để cứu người, nhưng dùng quá nhiều sẽ là thuốc độc giết người.
Vinh Tuệ Khanh lấy ra một chiếc cân bằng bạc từ trong túi càn khôn. Đem những thảo dược mình đã chọn ra phân loại theo trọng lượng, sau đó cho vào bát giã nát, chia làm mười phần.
Hiện tại, điều mà cô không thạo nhất là trong quá3trình luyện đan, làm sao để khống chế ngọn lửa.
Điểm này không học được từ trong sách, cần phải tích lũy kinh nghiệm từ thực tế và thể nghiệm.
Có lẽ là La Thần đã nói giúp cho Vinh Tuệ Khanh, hoặc là Thượng Gia Từ có tác dụng, chung quy Vinh Tuệ Khanh bận rộn ở động phủ của mình cả một buổi chiều mà không có ai đến tìm cô.
Rời khỏi động phủ, Vinh Tuệ Khanh ăn một viên Chúc Dư thảo, có thể no bụng, trong vòng mười ngày không cần ăn cơm. Cô vẫn chỉ là Luyện Khí tầng hai, không có tu vi ích cốc như tu sĩ Trúc Cơ, vẫn phải ăn cơm, vẫn phải ngủ nghỉ.
Nhưng vì là lần0đầu cô thử luyện đan, quá mức phấn khởi nên không cảm thấy mệt chút nào.
Lúc trở về phòng đan dược của Chu Hào Thiện, Vinh Tuệ Khanh ném lại nửa gốc Tuần Thảo vào người ông, cười nói: “Ngài có thể ra ngoài rồi. Ta muốn một mình thử xem sao.”
Luyện Đan Sư luyện đan đều có phương pháp của riêng họ, cũng có cách phối chế độc đáo của mình. Ví như có Luyện Đan Sư thích rạch ngực mình, nhỏ một giọt máu tim vào lúc mở lò. Có người lại thích lập đàn làm phép trong lúc luyện đan, miệng nói luyên thuyên, muốn thêm một ít linh khí vào. Còn nhiều cách khác nữa…
Chu Hào Thiện hiểu rõ đạo lý5này, cầm lấy nửa gốc Tuân Thảo rời khỏi phòng đan dược.
Vinh Tuệ Khanh đợi Chu Hào Thiện đi rồi, cấp tốc thiết lập cờ trận che kín cả căn phòng.
Có trận pháp này, dù cho lò luyện trong phòng nổ tung thì người bên ngoài cũng không nghe thấy bất kì tiếng vang nào.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Vinh Tuệ Khanh bắt đầu nghiên cứu mồi lửa dưới lò luyện đan.
Nhìn cẩn thận cả nửa ngày, Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi.
Có thể là vì Luyện Đan Sư ở nơi này đa số đều không có tu vi cao, thậm chí rất nhiều người còn là người bình thường, lửa trong phòng luyện đan đều dùng dụng cụ để điều khiển,4không liên quan đến linh lực.
Phía dưới lò luyện bằng đồng xanh là một chiếc lồng như cái lưới sắt hình dáng cổ xưa, chụp ở phía trên mồi lửa.
Bên trên lồng có những lỗ nhỏ tròn tròn, đồng thời cũng có rất nhiều nắp nhỏ vừa vặn đậy lên trên mỗi chiếc lỗ.
Lúc Luyện Đan Sư khống chế lửa chỉ cần khống chế những cái chốt mở nắp là được rồi.
Khi nào cần lửa lớn, chỉ cần kéo tất cả chốt vặn của những nắp đó. Khi nào cần lửa vừa thì có thể mở một phần, đóng một phần. Cần lửa nhỏ thì đóng luôn phần lớn, vô cùng tiện lợi tiết kiệm sức lực. Thậm chí bên trong còn có nguyên lý9của những bếp lò ở kiếp trước của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh vừa tấm tắc khen ngợi, vừa kéo dây thừng mở nắp của lò luyện đan đồng xanh kia ra, đặt một phần thuốc đã được cô phối xong vào trong.
Một phần thuốc này hẳn có thể luyện được mười viên đan dược.
Cô còn lại chín phần thuốc, giữ đấy thử dần là được.
...
Một nén hương trôi qua, Vinh Tuệ Khanh vội đưa thần thức vào trong lò thăm dò, lại nhìn thấy thảo dược đã biến thành một mảnh đen sì, đã sớm hỏng rồi.
Xem ra là vì lúc đầu để sức lửa quá lớn rồi.
Vinh Tuệ Khanh lau mồ hôi, bắt đầu thử nghiệm lò thứ hai.
Lần này, qua được nửa nén hương cô đã phóng thần thức ra kiểm tra bên trong lò, phát hiện thảo dược bên trong vẫn ở dạng lỏng, chưa ngưng kết thành hình.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại bảy tám lần, Vinh Tuệ Khanh mới hiểu được một chút về độ dày của lửa, cũng có được nhận thức sơ bộ về thời gian thảo dược mình phối chế kết thành đan.
Quả nhiên thực tiễn ngộ chân lý nha.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười đứng thẳng dậy, đặt nắm thuốc cuối cùng vào.
Lần này, qua mỗi khắc cô lại đưa thần thức vào thăm dò, dù cho mỗi lần đi ra đều đau đớn khi linh hồn bị thiêu cháy. Nhưng vào lúc cô đồng thời vận chuyển Húc Nhật Quyết, Vinh Tuệ Khanh phát hiện tu vi của mình lại mơ hồ có dấu hiệu đột phá!
Cô kẹt ở Luyện Khí tầng hai này đã rất lâu rồi, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Vinh Tuệ Khanh lắc lắc đầu, dứt bỏ những suy nghĩ loạn xạ trong đầu, tập trung toàn lực luyện mẻ đan cuối cùng.
Lần này, cô khống chế sức lửa vừa phải, thêm vào đó là thần thức không ngừng ra vào kiểm tra, quan sát rõ ràng cả một quá trình thành đan.
Đến cuối cùng đan thành, mở lò, quả đúng là có công mài sắt có ngày nên kim.
Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh cũng vận chuyển đến lúc quan trọng, tứ chi tràn đầy linh lực và chân khí dùng không hết. Cô lại còn nghe thấy mùi hương thoang thoảng của đan dược vừa ra lò, không khỏi ngẩng mặt lên trời hét to một tiếng. Tiếng hét kinh động bạch hạc vừa mới nghỉ ngơi ở rừng cây sau núi, nháy mắt đều bay nháo nhào lên trời, sải cánh về phía chiều tà.
Ánh trời chiều xa xa tỏa ra một vòng sáng ngũ sắc bí ẩn, vụt lóe rồi biến mất.
Thái dương như đã dùng hết tất cả ánh sáng, nhanh chóng lặn xuống nơi chân trời.
Trên núi Long Hổ thoáng chốc tối sầm.
Trời lại tối sớm hơn dự kiến.
Tu sĩ cấp cao ở Long Hổ Môn bị tiếng hét làm cho tâm thần không yên. Nhìn bầu trời lại không giống như có yêu thú độ kiếp hay tu sĩ thăng cấp. Phóng thần thức ra thăm dò cả Long Hổ Môn đều không tìm thấy nơi bắt nguồn tiếng hét ấy.
Trận pháp của Vinh Tuệ Khanh có công năng ngăn trở thần thức thăm dò rất mạnh, nhưng thời gian duy trì không được lâu. Linh thạch của cô đều dùng hết cho trận pháp, bây giờ sắp sa sút luôn rồi.
Chu Hào Thiện cũng nghe thấy tiếng hét, song căn bản không ngờ tới nó
truyền ra từ phòng đan dược của mình. Chỉ nghiêng tai lắng nghe rồi lại không để tâm mà dồn toàn lực chú ý lên nửa gốc Tuần Thảo.
Vinh Tuệ Khanh đi ra khỏi phòng đan dược của Chu Hào Thiện, ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời đã tối đen, sao trên trời lấp lánh, mây nhạt trăng tỏ, thỉnh thoảng mang theo một hai tiếng quạ xám về tổ. Mà đêm đen lại không che nổi tầm mắt cô, giống như có thể nhìn thấu bầu trời mà nhìn về nơi xa xăm kia.
Vinh Tuệ Khanh thở ra một hơi thật dài, trọc khí tiêu tán, tinh thần thoải mái. Cả ngày hôm nay, thu hoạch trong luyện đan không cần phải nói, niềm vui ngoài ý muốn của cô chính là: Húc Nhật Quyết tựa hồ vô cùng thích ứng với nhiệt độ cao trong lò luyện đan, khiến cho cô tăng liền hai cấp, từ Luyện Khí tầng hai tiến thẳng đến Luyện Khí tầng bốn.
Vết sẹo trên mặt vẫn còn đó, nhưng da thịt đã sáng bóng như ngọc, ngũ quan lại sắc nét hơn nhiều. Ngay cả mắt cũng thoáng có màu xanh biếc, như biển cả trong màn đêm, trông không thấy bờ.
Trước cửa viện, một bóng người cao cao đứng đó, lưng đối với ánh trăng, lặng lẽ nhìn cô.
Vinh Tuệ Khanh chăm chú nhìn sang, mắt hiện vẻ hoan hỉ. Cô chạy vài bước xuống bậc thang đến chỗ đối phương, cười hỏi: “Thần thúc, sao thúc lại đến đây?” Lại thân thiết kéo tay y: “Vết thương của thúc đã khỏi chưa? Cho ta một ít thời gian, qua hai ngày nữa sẽ cho thúc... một chút đan dược ta làm.”
La Thần khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa đầu cô, không nói gì, lại dắt tay dẫn cô rời khỏi viện của Chu Hào Thiện.
Hai bóng người một lớn một nhỏ chậm rãi hòa vào bóng tối.
Chu Hào Thiện từ trong phòng đuổi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người càng đi càng xa, không khỏi sững người. Ông hất bộ râu dài thượt của mình, nghiến răng nghiến lợi giậm chân: “Phá phòng đan dược của ta thành như thế, rồi cứ vậy mà bỏ đi mất! Không thể cứ cho qua thế được...”
La Thần dắt tay Vinh Tuệ Khanh một đường trở về động phủ của cô.
Hai người đều không lên tiếng.
La Thần thân cao chân dài, một bước bằng mấy sải bước của Vinh Tuệ Khanh. Nhưng y không bước bước lớn, chỉ dắt tay Vinh Tuệ Khanh chậm rãi đi.
Đến trước cửa động phủ của Vinh Tuệ Khanh rồi, La Thần cũng không khách sáo mà bước thẳng vào trong phòng cô, thiết lập kết giới xong mới hỏi: “Vừa rồi có phải là do nhóc không?”
Vinh Tuệ Khanh biết y hỏi về tiếng hét vừa rồi, gật đầu cười nói: “Hôm nay ta gặp may mắn, một lần đột phá những hai tầng, đã lên Luyện Khí tầng bốn rồi.” Nói rồi lại lấy đan dược mình vừa mới luyện thành ra: “Thúc nhìn này, lần đầu tiên ta luyện đan, tốn cả một buổi chiều mới được mười viên, mười phần thảo dược chỉ có một phần thành công. Tỉ lệ thành công mới được một phần mười, quá mức thấp rồi.”
La Thần cầm lấy chiếc bình ngọc trong tay Vinh Tuệ Khanh, đổ ra một viên đan dược đưa đến bên mũi ngửi thử, mi mày nhíu lại, liếc Vinh Tuệ Khanh một cái: “Thật sự là lần đầu luyện đan?”
“Đương nhiên là thật. Không phải chưng lẽ nào là nấu?” Có lẽ vì đã đột phá tu vi, tâm trạng Vinh Tuệ Khanh tốt lên nhiều.
* Thật (zhen) và chưng (zheng) phát âm gần giống nhau.
Có lẽ cũng không cần quá lâu cô sẽ có thể cứu được mẹ mình.
Mẹ, mẹ đợi con, con sẽ đến ngay...
La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh, ngửa cổ, nuốt viên đan dược đó xuống.
Vinh Tuệ Khanh sững người: “Không phải thúc nói không ăn đan dược ta luyện sao?”
La Thần nhắm mắt, vận khí đan điền hòa tan dược lực.
Đan dược của Vinh Tuệ Khanh kì thật có tác dụng thúc đẩy sinh da non, chữa nội thương.
Đối với La Thần mà nói, dù không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng không phải không có lợi. Có điều, quan trọng hơn là La Thần muốn xác định đan dược này không có độc, có thể dùng được.
Qua một lúc lâu, La Thần mở mắt, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Lần đầu luyện đan đã có trình độ không tồi. Không được thất phẩm cũng được lục phẩm.”
“Thật sao?!” Mắt Vinh Tuệ Khanh sáng ngời. Chu Hào Thiện mới chỉ là Luyện Đan Sư tứ phẩm, mình đã luyện được đan dược lục phẩm, vậy nghĩa là mình chí ít cũng là Luyện Đan Sư lục phẩm, càng thêm hào hứng.
La Thần mỉm cười, vươn tay đến vết sẹo trên mặt Vinh Tuệ Khanh, linh lực trên tay khẽ phả ra, làm cho vết sẹo sâu thêm một chút. “Vết sẹo này vẫn nên giữ lại thì tốt hơn. Lọ dược của nhóc tạm thời đừng ăn.”
Vinh Tuệ Khanh không hiểu, nhưng nhìn ánh mắt của La Thần, cô lại không thể nói ra lời phản đối. Tâm tình vừa rồi còn đang cao hứng bừng bừng lập tức chuyển sang u ám, cúi đầu buồn bã đáp ứng, rất là không vui.
La Thần thở dài, nắm tay cô kéo đến trước mặt mình, thấp giọng nói về chuyện lúc chiều không để cho cô đến hậu sơn tế bái: “Người mới ở Long Hổ Môn lúc nhập môn đều phải rút một tia tinh hồn đặt vào hồn bài. Hồn phách của nhóc... yếu ớt, tốt nhất đừng để ai rút tinh hồn của nhóc, hiểu chứ?”
Vinh Tuệ Khanh mím môi, gật gật đầu, xem như đã hiểu.
La Thần lại muốn nói gì đó thì nghe giọng nói sốt sắng của một đệ tử ở bên ngoài truyền vào: “Tất cả đệ tử nội môn Long Hổ Môn mau đến đại sảnh của Môn chủ tập hợp, có yêu thú tập kích, mọi người chuẩn bị nghênh chiến cho tốt!”