*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, nhìn về phía La Thần nhỏ giọng nói: “Thần thúc, xem ra là đám Bách Hủy, có thể còn có Đại Ngưu nữa.” Cô vừa nói, vừa liên hệ chuyện này với những chuyện đã phát sinh trong những ngày qua, rồi cùng phân tích: “Có lẽ là hành động săn yêu của Long Hổ Môn. Có điều…” Lông mày của Vinh Tuệ Khanh hơi cau lại: “ Sao họ lại đến núi Triều ca? Thần thúc không phải nói đây đã là biên giới của nước Đại Sở, bay qua ngọn núi này chính là nước Đại Lương sao ạ?”
“Nhóc sợ à?”
Vinh Tuệ Khanh bực mình: “Ai sợ bọn họ chứ?” Nói xong cô lại thấy nhụt chí: “Bọn họ3lúc đầu muốn dồn ta đến chỗ chết ở ngoài phố Hồ Lô thành Vĩnh Chương, ta nên báo thù mới phải. Nhưng hận ý của ta với bọn họ không lớn như đối với Ngụy Nam Tâm. Ta có thể lăng trì Ngụy Nam Tâm, nhưng lại không thể xuống tay giết Đại Ngưu với Bách Hủy được. Thần thúc, có phải là ta rất vô dụng không ạ?”
La Thần gật đầu: “Biết mình vô dụng là chuyện tốt, chí ít còn biết đường mà sửa. Sợ nhất là không biết mình vô dụng lại còn đi khoe khoang.”
Như vậy coi như là gián tiếp công nhận Vinh Tuệ Khanh có hơi vô dụng rồi.
Vinh Tuệ Khanh rụt cổ lại, lấy một cái chân gà lén lút0quệt vào cái bóng sau lưng của La Thần.
Trong vô thức, khoe môi La Thần lướt qua một tia ý cười, gương mặt cũng nghiêm lại, nhỏ giọng nói: “Có người đến.”
Vinh Tuệ Khanh thò đầu ra từ sau lưng La Thần.
Khẳng Khẳng cũng thò đầu ra theo từ sau lưng Vinh Tuệ Khanh.
Hai cái đầu cùng nhìn chằm chằm cửa lớn.
“Có đâu ạ… Có ai đến đâu.”
Nhưng nghĩ tới tu vi của La Thần cao hơn mình hai cấp, nên thứ mà người ta nghe thấy, chắc chắn sẽ nhiều hơn mình nghe thấy. Vinh Tuệ Khanh cười ngượng ngập một tiếng: “Có nên đi trốn không ạ?”
“Không cần. Nhóc ngồi yên ở đó, đừng động đậy.” La Thần dặn dò, rồi tự mình ngồi thẳng người5lên, đợi người bên ngoài bước vào.
Theo tính cách của y ngày trước, thì đã sớm hành động trước để chiếm ưu thế rồi. Lúc chạy thoát thân, bất cứ sự do dự và yếu đuối nào đều có thể đe dọa đến tính mạng của chính mình.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh rõ ràng vẫn chưa tới lúc sát phạt quyết đoán.
La Thần thấy, y nên bắt đầu rèn luyện Vinh Tuệ Khanh từ bây giờ.
Dù là người hay yêu mà sau này họ gặp, đều có thể là viên đá mài của La Thần dùng để mài giũa Vinh Tuệ Khanh.
Cửa lớn của miếu thổ địa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng, một giọng nữ nhẹ nhàng lễ phép cất lên: “Xin hỏi có ai ở4đây không ạ? Chúng tôi là đệ tử của Vạn Càn Quán và Hoàng Vận Tự, trên đường đi qua đây, muốn xin ta túc nhờ một đêm.”
Là giọng nói của La Xảo Tư!
Vinh Tuệ Khanh lại co người về phía sau, nhét cả người Khẳng Khẳng vào lòng mình.
La Thần ngồi xếp bằng xuống trước đống lửa.
Đống lửa không lớn lắm nhưng lại rất ấm áp, ánh lửa chiếu lên gương mặt y, khiến đường nét trên gương mặt y càng thêm rõ ràng, đôi mắt càng thêm trầm tĩnh.
Dẫu sao cũng là tu sĩ Kim Đan đã Kết Đan. Dù ẩn giấu đi tu vi, nhưng khí thế đó đã hoàn toàn không thể đánh đồng với tu sĩ Trúc Cơ được nữa.
La Xảo Tư vừa9nhìn thấy là La Thần ngồi ở đó thì kinh động trong lòng, nàng ta lặng lẽ lùi về sau một bước, dò hỏi: “Là La đại thúc ạ? Thúc không phải…”
Bọn họ từ Long Hổ Môn ra ngoài tham gia hoạt động săn yêu. La Thần vì mạo phạm quyền Môn chủ Trương Lữ Y nên bị vây tại cấm chế sau núi Long Hổ. Vinh Tuệ Khanh mưu hại lão Môn chủ, lại tự tay giết chết quyền Môn chủ Trương Lữ Y, tội không thể dung tha, nên bị đẩy vào đầm rồng tế Long Thần.
Những chuyện này đều là Long Hổ Môn tuyên bố với đệ tử môn hạ.
La Xảo Tư, Đại Ngưu và Bách Hủy lúc đó cũng ở Long Hổ Môn nên đều biết rất rõ ràng.
Nghe thấy tin tức này, người vui nhất là Bách Hủy.
Người phiền muộn nhất là Đại Ngưu.
Còn người dửng dưng nhất thì là La Xảo Tư.
Bây giờ nhìn thấy La Thần đã thoát khỏi vây hãm sau núi ra ngoài, trong lòng La Xảo Tư thoáng có chút bất an.
Đại Ngưu bước ra từ sau lưng La Xảo Tư, rồi cung kính hành lễ với La Thần: “La đại thúc bình an. Nếu La đại thúc không tiện thì chúng tôi sẽ không ở lại đây qua đêm nữa. Dẫu sao thì trên núi Triều Ca này cũng có rất nhiều các hang núi, chúng tôi tùy ý tìm một chỗ là được.”
La Thần mỉm cười rồi đột nhiên nghiêng người qua một bên: “Vinh Nhi, qua đây chào hỏi với mấy người bạn cũ của nhóc đi.”
Vinh Tuệ Khanh không ngờ tới La Thần lại có thể bán đứng mình như vậy. Cô bực tức trừng mắt sau lưng La Thần một cái, để Khẳng Khẳng xuống mặt đất phía sau lưng La Thần, rồi cô đi ra từ sau lưng y, mặt không chút biểu tình chắp tay nói: “Lâu rồi không gặp, ba vị cố nhân vẫn khỏe chứ?”
Một thiếu nữ có dáng người thon thả, gương mặt trắng ngần, đôi mắt trong veo đang chắp tay hành lễ với ba người trước cửa miếu.
Tướng mạo của cô thì miễn bàn, nhưng thứ khiến cho người khác kinh ngạc nhất chính là bộ ngực của cô. Cô chỉ đơn giản chắp tay thôi, thì hai đỉnh đồi trước ngực đã rung lên theo, như thể nó đang vẫy tay ra hiệu ngầm với mọi người cảnh sắc kiều diễm tuyệt vời ở bên trong, nhìn qua đúng là rung động lòng người.
Thật đúng là cảnh xuân vô hạn ở tại nơi núi cao hiểm trở.
Đại Ngưu không sao khống chế nổi ánh mắt của mình, hắn liên tục liếc nhìn bộ ngực của Vinh Tuệ Khanh.
Trong số họ thì La Xảo Tư là không quen thuộc với Vinh Tuệ Khanh nhất. Nàng ta nhìn tình cảnh này cũng chắp tay hỏi: “Ngươi là tiểu thiếp của La đại thúc à?”
Tuổi tác của cô nương này rất khó đoán. Chỉ nhìn gương mặt thì có lẽ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Nhưng nhìn vóc dáng, thì có khả năng hơn hai mươi tuổi rồi. Bộ ngực đó, eo đó, còn có phần mông đó, chỗ nào cũng như đang gào thét bốn chữ “Ta là lô đỉnh”…
La Xảo Tư
có chút kinh thường bĩu môi, quay đầu lại nhìn Bách Hủy.
Bách Hủy lại chỉ ngây ngốc nhìn Vinh Tuệ Khanh, xuất phát từ nội tâm cô ta có sự ngưỡng mộ và ghen tị với thân hình của Vinh Tuệ Khanh. Đợi đẳng cấp mị thuật của cô ta luyện thành, thì vóc dáng của cô ta có lẽ cũng có thể giống như vậy chứ?
Vinh Tuệ Khanh nhướng mày, mỉm cười nói: “La Xảo Tư, mới có năm tháng không gặp thôi, mà ta đã từ cháu gái đằng ngoại biến thành tiểu thiếp rồi. Mắt của ngươi thật đúng là không tốt, xin hỏi do thời gian ngươi ở cùng với kẻ ngu dốt quá lâu, nên cũng bị kẻ ngu dốt đồng hóa rồi sao?”
Năm tháng?
La Xảo Tư không hiểu ý của Vinh Tuệ Khanh.
Bách Hủy đột nhiên hiểu ra, liền lấy tay bịt miệng lại. Tuy rằng làm như vậy cũng bằng không. Vì cô ta căn bản không thể phát ra tiếng nói được.
Vinh Tuệ Khanh chỉ Bách Hủy cười nói: “Xem kìa, bạn của ngươi đã hiểu rồi đấy. Ta là Vinh Tuệ Khanh, mấy người còn nhớ ta chứ?”
Cằm của Đại Ngưu đều sắp rớt xuống đất đến nơi: “Vinh… Vinh…Vinh Tuệ Khanh?! Tuệ Khanh, thật sự là muội sao?” Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển từ ngạc nhiên sang mê mẩn: “Mới năm tháng không gặp, sao muội đã… lớn đến thế này rồi.” Dù cố gắng che đậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn không ngừng liếc nhìn bộ ngực của Vinh Tuệ Khanh.
“Ngươi mà còn nhìn lung tung nữa, thì cẩn thận đôi tròng mắt của mình đấy!” Đôi mày liễu của Vinh Tuệ Khanh dựng thẳng lên, một tay cô chống nạnh, một tay thì chỉ Đại Ngưu mắng. Rồi cô quay đầu nhìn Bách Hủy nói: “Trông chừng người đàn ông của ngươi cho tốt vào! Hắn ta đã có ngươi rồi, thì không được có người phụ nữ khác nữa!”
Bách Hủy buông tay xuống, rồi lặng lẽ lùi về sau một bước, đứng trong bóng râm chỗ cửa miếu thổ địa.
Đại sư Viên Thông ở ngoài cửa bước từng bước lớn tiến vào, hành lễ với La Thần nói: “La thí chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Viên Thông đại sư là tu vi Trúc Cơ, ngày trước là cùng đẳng cấp với La Thần.
Nhưng bây giờ La Thần đã thuận lợi Kết Đan, nên tu vi đã hơn Viên Thông đại sư một cấp.
Viên Thông đã vào rồi, thì La Thần không cần che giấu tu vi của mình nữa. Y phóng ra uy áp của tu sĩ Kim Đan, lập tức khiến cho hai người La Xảo Tư và Đại Ngưu đang đứng ở phía trên nhất bị ép tới mức quỳ sụp xuống.
Viên Thông kinh ngạc, dừng bước không tiến lên nữa, cau mày lại hỏi: “La thí chủ là muốn làm gì vậy? Bần tăng là đệ tử của Hoàng Vận Tự, ba vị này là đệ tử của Vạn Càn Quán. Chúng ta với Long Hổ Môn các vị nước sông không phạm nước giếng, La thí chủ hà tất phải thần hồn nát thần tính.”
La Thần chăm chú nhìn Viên Thông, dửng dưng nói: “Có phải thần hồn nát thần tính hay không, không cần ông nói.”
Thấy La Thần không thể bỏ qua cho họ, trái tim Viên Thông đập thình thịch, có lòng tin và quyết tâm hy sinh vì nghĩa, hai tay chắp lại nói: “A di đà phật! La thí chủ, hạ đồ đao là lập tức thành phật. Tâm phật từ bi, sẽ có thể chở La thí chủ đến miền lý tưởng.”
“Ta không quan tâm miền lý tưởng đó. Ta chỉ muốn đời này bình an.” Y phủi quần áo, rồi đứng thẳng dậy: “Nhưng các người đã phát hiện ra hành tung của bọn ta rồi, thì chúng ta không thể bình an kiếp này được nữa. Ngươi nói xem ta có từ bi đến như vậy, hy sinh thân mình để thành toàn cho các người hay không?” Thần thức của y khóa chặt lấy Viên Thông, uy áp của tu sĩ Kim Đan ép cho Viên Thông thở không ra hơi.
La Xảo Tư, Bách Hủy và Đại Ngưu bây giờ mới nghe hiểu lời nói của La Thần, thì ra là y muốn giết người diệt khẩu! Sắc mặt của từng người đều trắng bệch, tay chân luống cuống.
Sắc mặt của Viên Thông khẽ biến: “La thí chủ thật sự không thể châm chước sao?”
“Vinh Nhi, nhóc có thể không?” La Thần nghiêng đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh thoáng có chút do dự.
Viên Thông thấy vậy vội nói: “La thí chủ, thí chủ phạm tội giết người tày trời ở Long Hổ Môn. Bây giờ từng người trong các phái lớn ở nước Đại Sở đều đã biết. Hơn nữa do sư thúc Ngụy Nam Tâm của Hoàng Vận Tự ta ra mặt tạo thành Chính Nghĩa Minh, để lùng bắt La thí chủ và yêu nữ ở bên cạnh thí chủ. Bần tăng khuyên La thí chủ vẫn là theo bần tăng về Hoàng Vận Tự xuống tóc đi tu, làm đệ tử Phật môn thì hơn. Nếu không thì, dù hai người giết chết bốn người chúng ta tại đây, thì cũng không thoát khỏi sự đoàn kết truy sát của Chính Nghĩa Minh nước Đại Sở được đâu.”
Vừa nghe thấy lại là Ngụy Nam Tâm muốn làm mưa làm gió, Tuệ Khanh liền phẫn nộ. Hai tay cô giơ lên, gọi ra Nhật Nguyệt Song câu của mình, chỉ vào Viên Thông nói: “Ta nhổ vào! Cái tên cặn bã Ngụy Nam Tâm đó có mặt mũi gì mà được gọi là “Chính Nghĩa Minh”?! Cái đồ con lừa đầu trọc nhà ông, nói mấy cái lời quỷ gì vậy hả?! Lẽ nào muốn thành Phật, thì phải cầm đao giết chóc trước hay sao? Cũng được, ta sẽ thành toàn cho ông. Ta còn chưa từng cầm đồ đao lần nào, hôm nay sẽ lấy ông ra để thử một chút, hoàn thành bước thứ nhất trên con đường thành Phật của ông!” Nói xong cô không đợi La Thần cất lời, thì đã nghiến răng bổ nhào lên.
Dù Viên Thông là tu sĩ Trúc Cơ, Vinh Tuệ Khanh chỉ là Luyện Khí tầng chín. Nhưng trước giờ tính cách của cô càng gặp khó khăn lại càng mạnh mẽ, lại có Húc Nhật Quyết thôi thúc, nên cô sớm đã không kiềm chế được nữa rồi.