*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khả năng vô cùng lớn là tình hình Phác Cung Doanh cũng giống như Đồ Sơn Quỹ Họa, bị vây khốn ở chỗ này.
Vinh Tuệ Khanh nhìn chung quanh một lần, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, mở Thiên Nhãn ra, nhìn sang phía ngôi làng trước mặt.
Bầu trời lam, cây lá xanh tươi và đỉnh nhà lá màu vàng nhạt trước mặt lập tức biến thành hai màu trắng đen tựa như cuộn phim đơn sắc.
Từng làn khói đen, dài như thân rồng, cuồn cuộn xoay quanh trên bầu trời toàn thôn trang, phong tỏa chặt chẽ toàn bộ hơi thở và nguyên khí đất trời.
Mà trong thôn trang, ngoại trừ những người lớn kia, ngay cả bóng dáng của những đứa trẻ cũng chẳng thấy đâu.
Đám trẻ mới nãy vẫn còn thoăn thoắt ngược xuôi, thậm chí còn khóc om sòm, vậy mà dưới tầm nhìn của3Thiên Nhãn lại biến mất không thấy tăm hơi.
Trên lưng Vinh Tuệ Khanh toát cả mồ hôi.
Cô mở to hai mắt, lại nhìn về phía thôn trang trước mặt, trong chốc lát không thích ứng được với cảnh tượng sinh động này. Đương nhiên, điều không thích ứng nhất là thấy được đám trẻ con huyên náo kia.
La Thần chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cô, truyền âm nói với cô: “Một mình nàng đi vào, ta ẩn thân, đi theo bên cạnh nàng.”
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Không được. Chúng ta đi vào chính là bước vào trận pháp, chàng không cách nào ẩn thân được. Nếu như cứ cố chấp ẩn thân, sợ rằng sẽ khiến trận pháp biến động, ta lo sẽ có ảnh hưởng không tốt. Vương nữ Đồ Sơn và Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông đều ở bên trong, chúng ta không0thể mạo hiểm như vậy.”
“Vậy phải làm thế nào?” Giọng nói La Thần đã có chút băng lãnh.
Vinh Tuệ Khanh cân nhắc nửa ngày, nghĩ ra một biện pháp: “Nếu là Trưởng Lăng Trận, vậy chắc chắn phải có Lăng Tuyến làm phân cách dẫn dắt. Chúng ta chỉ cần đạp lên trên Lăng Tuyến, thì có thể tránh khỏi ảnh hưởng của trận pháp, cũng sẽ không bị người bày ra trận này cảm nhận được.”
Ngữ điệu của La Thần càng lúc càng lãnh đạm: “Nàng biết Lăng Tuyến ở nơi nào, nhưng ta không biết.”
Vinh Tuệ Khanh thấy hơi kỳ quái, không nhịn được mà dùng Thiên Nhãn thử nhìn La Thần xem sao, lại thấy y đang hít vào từng tia từng sợi khói đen, lập tức hiểu ra: La Thần đã vào trận rồi, y đã bị trận pháp ảnh hưởng. Chính cô cũng phải5lập tức vào trận, bằng không... đợi lát nữa La Thần hẳn sẽ không còn nhận ra cô.
Vinh Tuệ Khanh bước tới phía trước một bước, vừa lúc giẫm lên trên Lăng Tuyến.
La Thần ở phía sau bước theo cô.
“Nơi đây cũng không tệ.” Giọng nói của La Thần bất tri bất giác nhu hòa trở lại.
Vinh Tuệ Khanh thở dài trong lòng, biết rằng lần này mình đã quá sơ suất rồi. Chẳng cứu được người, ngược lại còn khiến mình và La Thần đều hãm vào.
Cũng may là trận pháp nơi này không có khả năng công kích, chỉ cần vào trận rồi thuận theo đó là được.
Theo Lăng Tuyến đi vào trong thôn, từng đứa trẻ xông đến, nhìn Vinh Tuệ Khanh và La Thần cười hớn hở, điệu bộ vui mừng khôn xiết.
Trái lại người lớn có vẻ dè dặt, chỉ là gật đầu mỉm4cười chào hỏi với bọn họ, đều rất nho nhã lễ độ.
Nỗi thấp thỏm bất an của Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc cũng hạ xuống, xem ra, chỗ này cũng không phải là không thuốc nào cứu được.
“Cô nương, cô là người mới đến ư? Đã nghĩ kĩ muốn ở đâu chưa? Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì nói với bọn ta một tiếng, bọn ta cùng giúp cô xây nhà.” Một bà lão mỉm cười tủm tỉm bước đến, vô cùng nhiệt tình nói.
Một người đàn ông trung niên cũng bước đến, hàm hậu cười nói: “Ta là trưởng thôn của thôn này, có việc cứ đến tìm ta. Cô là người mới đến, phải đến từ đường bên kia đăng ký.”
Nơi đây còn có từ đường sao?
Vinh Tuệ Khanh buồn cười trong lòng. Đã có từ đường thì có dòng tộc, không biết có chế độ bảo9giáp* hay không. Người bày ra trận pháp này, thế mà cũng thú vị đấy. Giống như là làm một người chơi, để trò chơi chân thật hơn, cố gắng mô phỏng ra các cảnh tượng giống thật vậy.
* Chế độ bảo giáp: chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp; một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; mỗi bảo có một bảo trưởng.
“Bọn ta còn chưa quyết định xong nữa. Ta muốn đi xem xung quanh trước.” Vinh Tuệ Khanh cười rộ lên, cầm cánh tay La Thần,
tựa như một cô vợ nhỏ thẹn thùng đáp.
Trưởng thôn có vẻ thất vọng, thế nhưng cũng không ép buộc, yên lặng tránh sang một bên: “Cứ tự nhiên, thoải mái xem đi. Cô nương cứ yên tâm, chỉ cần cô đã đến nơi này, chắc chắn sẽ không muốn đi nữa. Nơi đây non xanh nước biếc, muốn cái gì có cái đó, mọi người đều sống ở đây nhiều thế hệ rồi, ai cũng không muốn rời đi cả.”
Vinh Tuệ Khanh cười gật đầu nói “Ta sẽ cân nhắc.” rồi lôi La Thần đi sang phía căn nhà lá của Đồ Sơn Quỹ Họa và Phác Cung Doanh.
Lúc sắp đến gần nhà lá, một cô gái mặc váy dài màu xanh nhảy ra, sau lưng có vài gã đàn ông cường tráng đi theo, ngăn trước mặt Vinh Tuệ Khanh: “Cô là người mới đến sao? Cô muốn đi đâu?”
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cô gái này vô cùng quen mắt, trong chốc lát lại không nhớ nổi mình đã gặp nàng ta ở đâu.
“Ta muốn đi thăm một người bạn. Xin hỏi cô nương là vị nào?” Vinh Tuệ Khanh quan sát kĩ dáng dấp của cô nương kia, bỗng nhiên nhớ ra, đây là thuộc hạ Linh Vũ của Vương nữ Đồ Sơn Quỹ Họa! Vinh Tuệ Khanh cũng đã có duyên gặp gỡ với nàng ta một lần, đương nhiên khiến cô khắc sâu ấn tượng nhất là tám người đàn ông anh tuấn của Linh Vũ đại nhân.
Vinh Tuệ Khanh khó kìm lòng mà nhìn đằng sau Linh Vũ một chút, quả nhiên thấy các đại hán cường tráng này hình như chính là hộ vệ của nàng ta.
Có vẻ như Vương nữ Đồ Sơn bị lạc mất bản tính ở nơi này, không biết Linh Vũ có vậy không.
Vinh Tuệ Khanh hỏi dò: “Hình như trước đây ta đã từng gặp cô nương. Cô nương có phải tên là Linh Vũ không?”
Nàng ta nghe xong cái tên này, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc: “... Linh Vũ? Là ai? Cái tên này nghe thật quen tai quá, hình như trước đây ta đã từng nghe ai nhắc qua rồi.”
Vinh Tuệ Khanh lấy làm lạ, hỏi: “Vậy cô nương tên gì? Không lẽ ta nhớ sai rồi?” Từ trước đến nay trí nhớ của cô chưa từng sai bao giờ, đặc biệt trước đây Linh Vũ cho cô ấn tượng quá sâu, phương thức xuất hiện huênh hoang như vậy, còn có tám hộ vệ anh tuấn kề bên không rời nữa.
Nàng ta lắc đầu cười nói: “Ta tên là Điệp Vũ, cô đừng nhầm nữa.”
Hai người đang nói chuyện, vài người đàn ông anh tuấn phía sau vọt tới, một người cao lớn nhất đứng đầu nói với nàng ta: “Người tốt, đêm nay tới phiên ta. Ngày hôm qua là A Nhất và A Nhị cùng nàng qua đêm rồi. Đêm nay ta không muốn cùng kẻ khác ở bên nàng, ta muốn ngủ riêng với nàng!”
Mấy người đằng sau xông lên, không phục đẩy người đàn ông kia một cái, cả giận nói: “Dựa vào cái gì mà một mình ngươi chiếm cả buổi tối? Ba người bọn ta chỉ hầu hạ đại nhân một buổi tối, ngươi thì có gì đặc biệt hơn người khác?!”
Người đàn ông cao lớn nhất kia cười lạnh nói: “Không phục? Chúng ta trở về so bì!” Nói rồi, xoay người đi vào một căn nhà lá bên cạnh.
Những người đàn ông khác theo hắn đi vào.
Vinh Tuệ Khanh nhìn nàng ta một hồi, hỏi: “Bọn họ muốn so cái gì?”
Nàng ta đột nhiên có phần ngượng nghịu thiếu tự nhiên, giậm chân, sẵng giọng: “Đều không thể bớt lo được, ta trở về mắng bọn họ!” rồi xoay người chạy mất.
Vinh Tuệ Khanh xoa mồ hôi trán. Thật không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể thấy một màn nữ tôn NP* như vậy...
* Nữ tôn: truyện mang tư tưởng trọng nữ khinh nam, người phụ nữ thường rất mạnh mẽ, xã hội trong nữ tôn là lấy phụ nữ làm chủ. NP: ám chỉ quan hệ yêu đương hay quan hệ trên giường giữa một nữ nhiều nam, hoặc một nam nhiều nữ, cũng có thể là nhiều nữ nhiều nam.
Sắc mặt La Thần trở nên hết sức khó coi, khóe môi càng lúc càng mím chặt hơn.
Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, thấy Vương nữ Đồ Sơn đang đứng trước cánh cửa căn nhà lá của mình, như có vẻ suy tư mà nhìn bọn họ.