*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Vinh Tuệ Khanh thì vội nói: “Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
“Cách gì vậy? Cô nói đi!” Hai mắt Vinh Tuệ Khanh lập tức sáng lên, cô vội vàng kéo tay Đồ Sơn Quỹ Họa hỏi.
Đồ Sơn Quỹ Họa đáp: “Chắc cô cũng biết Ngũ Châu Đại Lục cứ ba năm lại tổ chức thi đấu luyện đan một lần chứ? Chỉ cần cô thể hiện được tài năng của mình trong cuộc thi đấu luyện đan, nhận được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm thì sẽ có tư cách đi tới thần điện Quang Minh, nghe Luyện Đan Sư có chức vụ cao trong thần điện Quang Minh chỉ dạy. Năm trăm năm qua, Ngũ Châu Đại Lục chỉ có một Luyện Đan Sư được đánh giá thất phẩm, được đi tới thần3điện Quang Minh một chuyến.”
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ: “Hắn ở môn phái nào? Ta sẽ đi gặp hắn, hỏi rõ vị trí của thần điện Quang Minh.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười gượng: “Sau khi từ thần điện Quang Minh trở về, thọ nguyên của hắn cũng sắp hết, chẳng bao lâu sau thì chết, chỉ để lại một lò đan dược Tam Chuyển Ngưng Hồn đan thất phẩm cuối cùng, sau đó nó trở thành bảo vật trấn môn của môn phái đó.”
Vinh Tuệ Khanh “ừm” một tiếng, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.
Lúc này La Thần mới bình thản nói: “Nàng nghĩ lệch hướng rồi. Nếu muốn đi thần điện Quang Minh thì cứ quang minh chính đại mà đi, cần gì phải hỏi loạn các nơi?”
Vinh Tuệ Khanh hiểu ra ngay: “Chàng bảo ta đi tham gia cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục0sao?”
Nhưng nếu tham gia cuộc thi luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục thì cô nhất định phải quay về Thanh Vân Tông, quay lại vị trí Đại Trận Pháp Sư của mình, cũng có nghĩa là cô sẽ phải rời xa La Thần.
La Thần nhìn ánh mắt Vinh Tuệ Khanh cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô, y cười nhìn cô, khẽ lắc đầu.
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi được, nếu đó là cách duy nhất thì cũng là cách tốt nhất.”
Đồ Sơn Quỹ Họa gật đầu: “Cô chuẩn bị sớm đi. Ta phải đi đây.”
“Chuyện của nước Hồ Lô, cô có cần giúp gì không?” Vinh Tuệ Khanh nhớ Đồ Sơn Quỹ Họa từng nói, nước Hồ Lô cũng là một nước lớn, mà quốc chủ của nước này lại tự cho mình là vua của yêu tu. Lần này Đồ Sơn Quỹ Họa trở5về đoạt lại quyền lợi, e là không dễ.
Bất kỳ sinh linh nào, kể cả tu sĩ cũng không thể chống lại sự hấp dẫn của quyền lực. Bạn cảm thấy mình không để ý tới danh lợi, nhưng thật ra là do bạn còn chưa chạm tới nó mà thôi.
Thế nhưng Đồ Sơn Quỹ Họa lại uyển chuyển từ chối: “Ta đã có được roi Mục Dương của vua yêu tu rồi, muốn lấy lại vương quyền không phải chuyện khó. Ta chỉ lo nếu giết chóc quá nhiều sẽ làm tổn thương tới nguyên khí của yêu tu.”
Vinh Tuệ Khanh nghe vậy thì sửng sốt: “Không phải chứ? Chẳng lẽ còn phải đánh một trận sao?”
Đồ Sơn Quỹ Họa cười nói: “Tốt nhất là không đánh.” Ý của nàng là cho dù có đánh nàng cũng không sợ.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới những yêu tu ở phố Hồ Lô,4thật khó có thể tưởng tượng được bọn họ cũng sẽ rơi vào khói lửa chiến tranh.
“Được rồi, ta phải đi đây. Hai người có muốn đi cùng ta ra ngoài không? Nếu không, các ngươi cũng chỉ có thể bị nhốt ở đây, chờ cơ hội núi Đại Hoang lại mở ra lần nữa thôi.” Đồ Sơn Quỹ Họa làm mấy động tác hướng lên phía trên đỉnh đầu.
Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn cảnh vật xung quanh, gật đầu nói: “Chúng ta ra ngoài với nữ vương.”
Tuy Lương Viên tốt, nhưng dù sao cũng không phải là chỗ có thể ở lâu dài*.
* Gốc là “Lương viên tuy hảo, bất thị cửu luyến chi gia” (梁园虽好, 不是久恋之家) chỉ những nơi phồn hoa vui vẻ cũng không quyến luyến bằng quê hương mình. Sau này để dùng để chỉ một nơi tuy thoải mái nhưng không phải chốn có thể ở9lâu, phải nhanh chóng rời đi.
Đồ Sơn Quỹ Họa mở núi Đại Hoang, dẫn theo Vinh Tuệ Khanh và La Thần bay ra ngoài.
Sau đó ngọn núi lại từ từ đóng lại, rãnh trời cũng trở lại trạng thái ban đầu.
Thoáng chốc, bọn họ đã ở đây gần ba tháng.
Trong ba tháng này, Đồ Sơn Quỹ Họa đã thành công đạt tới Kết Anh.
Vinh Tuệ Khanh cũng loại bỏ được vật ký sinh thể trốn trong cơ thể mình.
Cho dù cô còn chưa Kết Đan, nhưng cô có rễ Hồ Lô, chỉ cần tìm một chỗ kín đáo là có thể thử tiến vào Kết Đan lần nữa.
“Sang năm chính là cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục ba năm một lần, ta nhất định phải đi tham gia thi đấu. Thần thúc, chàng định đi đâu?” Vinh Tuệ Khanh lưu luyến không muốn rời đi, nhưng cô biết La Thần tạm thời không thể cùng cô đi đến Thanh Vân Tông được.
La Thần lùi lại mấy bước: “Nàng về trước đi, ta tới tìm nàng sau.”
Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh lập tức sáng lên: “Chàng sẽ tới Thanh Vân Tông tìm ta sao?”
La Thần gật đầu: “Ta có một số việc cần làm. Sau khi làm xong ta sẽ quay lại tìm nàng. Nhất định sẽ tới trước khi nàng tham dự cuộc thi luyện đan.” La Thần nhấn mạnh.
Vinh Tuệ Khanh lại có chút lo lắng: “Nhưng thân phận của chàng...”
La Thần không phải là người bình thường trong Ma giới, Vinh Tuệ Khanh lo y sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Thanh Vân Tông.
La Thần cười nói: “Không sao đâu. Trước đây bọn họ không phát hiện ra thân phận của ta, thì bây giờ càng không thể.”
“Thật không?”
La Thần trịnh trọng gật đầu.
Vinh Tuệ Khanh yên tâm nhìn y rời đi, còn mình thì trở về trên lâu thuyền của bè nổi.
Khẳng Khẳng mừng rỡ chạy ra đón, nhưng khi thấy tu vi của Vinh Tuệ Khanh vẫn là Trúc Cơ thì không khỏi thất vọng: “Núi Đại Hoang cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Vinh Tuệ Khanh không để ý, cô ôm Khẳng Khẳng vào trong nghỉ ngơi.
Xích Báo và Lang Thất không nhìn thấy La Thần, chúng đều kiễng chân nhìn về phía con đường Vinh Tuệ Khanh vừa đi tới.
Vinh Tuệ Khanh ở phía xa ném ra một câu: “Đừng nhìn nữa, y có việc, một thời gian nữa mới tới Thanh Vân Tông tìm chúng ta.”
“Chúng ta phải về Thanh Vân Tông sao?” Khẳng Khẳng vô cùng thất vọng, nó còn chưa chơi đã.
Vinh Tuệ Khanh trừng mắt nhìn nó: “Ở Thanh Vân Tông cũng không có ai nhốt ngươi.”
Khẳng Khẳng che miệng cười hì hì, cùng Vinh Tuệ Khanh đi vào phòng.
Chiếc bè nổi lướt nhanh về phía Thanh Vân Tông ở bờ bên kia.
Vinh Tuệ Khanh nghỉ ngơi một ngày một đêm,
sau đó căn dặn Xích Báo và Lang Thất: “Lần này quay về Thanh Vân Tông, các ngươi về trước, ta sẽ về sau. Mọi người cứ ở Thanh Vân Tông nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, sang năm sẽ đi Trung Đại Lục tham gia cuộc thi luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục.”
Xích Báo và Lang Thất đều rất phấn chấn, chúng vội vàng hỏi: “Chủ nhân vẫn quyết định tham gia thi đấu luyện đan à?”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu, thản nhiên nói: “Ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu không được thần điện Quang Minh coi trọng thì sẽ bị tông môn đỉnh cấp chèn ép. So sánh quyền lực của hai bên, ta vẫn chọn thần điện Quang Minh.” Quan trọng hơn là bởi vì nơi đó có thể có thứ mà cô cần tìm. Chứ cứ ở Thanh Vân Tông chờ đợi Pháp gia cho cô chỗ dựa thì không biết phải đợi tới khi nào, điều này quá xa vời.
Có chủ nhân là một Luyện Đan Sư thất phẩm? Lang Thất vừa nghĩ tới đã không nhịn được mà rùng mình, nó liếc mắt nhìn Xích Báo hỏi: “Chúng ta nên san sẻ nỗi lo, gánh vác khó khăn cùng chủ nhân phải không?”
“San sẻ nỗi lo gì? Gánh vác khó khăn gì?” Xích Báo cảnh giác nhìn Lang Thất.
Lang Thất cười nói: “Làm Đan Đồng thử đan cho chủ nhân.” Nói xong, nó vội chạy tới quỳ một chân trước mặt Vinh Tuệ Khanh nịnh nọt: “Chủ nhân, chủ nhân cứ lấy hết đan dược thất phẩm người luyện được cho bọn ta ăn thử đi! Cho dù có độc bọn ta cũng chấp nhận. Vì cuộc thi đấu luyện đan của chủ nhân, cho dù là dầu sôi lửa bỏng, hy sinh tính mạng bọn ta cũng không từ!”
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Ta tìm một đan đỉnh kiểm tra đan là được, cần các ngươi thử đan dược làm cái gì?”
Lang Thất ảo não muốn đi cào tường. Tất nhiên nó không phải là có lòng tốt muốn đi thử đan dược cho Vinh Tuệ Khanh, mà là nó rất tin tưởng đan dược mà Vinh Tuệ Khanh luyện chế. Cho dù đó có là đan dược hỏng đi nữa, thì cũng là đan dược cao cấp khó mà tìm được trong Nhân giới. Nó muốn có cuộc sống sung sướng, ngày nào cũng có người ném cho đan dược để không ngừng luyện công mà thăng cấp...
Xích Báo mới là linh sủng luôn suy nghĩ cho Vinh Tuệ Khanh, hắn nghe vậy thì lập tức nói: “Chủ nhân muốn tìm đan đỉnh kiểm tra đan dược sao?”
Vinh Tuệ Khanh lại nhắc tới đại hội nghiệm đan của Thanh Vân Tông. Lúc đó, Luyện Đan Sư của Thành Nguyên Đan Lâu đã từng mang theo một đỉnh nhỏ bằng đồng, phía trên có khắc các loại tạo hình chim muông động vật với phong cách cổ xưa. Thân đỉnh có một con Thao Thiết, là thứ chuyên dùng để kiểm tra đan dược. Phải dựa vào con Thao Thiết này mới có thể xác định được phẩm chất của đan dược.
Cô muốn có cái đỉnh đồng nhỏ kia. Nếu như cô đoán không sai thì chiếc đỉnh đồng nhỏ đó với lò luyện đan bằng đồng của cô chính là một bộ đồ cổ, chỉ là không biết bị tách ra từ khi nào.
“Chiếc đỉnh đồng nhỏ đó là do Luyện Đan Sư Tống Chi Bá của Thành Nguyên Đan Lâu cầm tới. Hình như đó là Luyện Đan Sư lần trước bị chủ nhân phế bỏ.” Xích Báo nhớ tới chuyện này nên nhắc nhở Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Gã đúng là bị phế rồi. Nhưng đỉnh đồng kia cũng bị gã mang về.”
“Thành Nguyên Đan Lâu ở trên Đông Đại Lục, cùng một chỗ với Thanh Vân Tông. Chủ nhân định làm gì?” Lang Thất nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng xông qua tham gia náo nhiệt.
Vinh Tuệ Khanh liếc Lang Thất, cười đầy ẩn ý.
Lang Thất đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Vinh Tuệ Khanh ngoắc ngón tay, gọi Lang Thất đến.
“Lang Thất, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ.”
Lang Thất hận không thể che tai, nói mình không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy...
Nhưng Vinh Tuệ Khanh và nó đã ký lại khế ước linh sủng, nó hoàn toàn không thể chống lại bất cứ yêu cầu nào của cô.
“Chủ nhân muốn làm thật sao?” Lang Thất sắp khóc, vẻ mặt đáng thương nhìn Vinh Tuệ Khanh, hy vọng lương tâm của cô có thể trỗi dậy, đừng dùng cái loại nhiệm vụ gian nan này để hành hạ con sói nhỏ trong sáng như nó nữa...
Xích Báo rất khinh thường thói xấu này của Lang Thất, hắn nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, hay cứ để ta đi cho.” Hắn đã biết Vinh Tuệ Khanh muốn làm gì.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lát: “Vậy thì để hai ngươi cùng đi vậy... Thành Nguyên Đan Lâu, ta không quan tâm các ngươi là trộm ngoài sáng, hay cướp trong tối, tóm lại phải lấy được chiếc đỉnh đồng nhỏ đó về cho ta.”
Lang Thất lau nước mắt cay đắng, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chủ nhân, chúng ta có nên hỏi mua không? Biết đâu đối phương đồng ý bán thì sao?”
Vinh Tuệ Khanh lại liếc nó một cái: “Ngươi vừa hỏi mua, đối phương sẽ nâng giá ngay, hay là thôi đi. Ta đoán, bọn họ có thể để cho loại người như Tống Chi Bá cầm theo đỉnh đồng đó chạy loạn ở bên ngoài như vậy, thì chắc cũng không coi trọng nó lắm đâu. Chúng ta cũng không cần đánh rắn động cỏ, khiến bọn họ biết được giá trị chân chính của đỉnh đồng này. Cho nên, cách tốt nhất là các ngươi đi lấy về cho ta.”
Dù sao thì cho dù cô muốn mua nhưng đối phương chắc chắn sẽ không bán.
Giới tu hành chính là như vậy. Mọi người đều rất tin tưởng các loại pháp bảo, linh bảo, càng tin tưởng ở trong những thứ bình thường che giấu rất nhiều bảo vật. Cô không hỏi mua cái đỉnh đồng nhỏ này thì thôi, nhưng nếu như hỏi mua thì cho dù Thành Nguyên Đan Lâu có bỏ trong xó cũng sẽ tìm kiếm những nhân vật trâu bò tới giám định xem cái đỉnh đồng nhỏ này là thần vật gì.
Cô sẽ không ngốc như vậy.
Xích Báo lôi Lang Thất lên đường, Vinh Tuệ Khanh vẫn dẫn theo A Nga và Khẳng Khẳng cùng ngồi bè nổi quay trở lại vùng biển gần Thanh Vân Tông.
Sau khi lên bờ, Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh thu nhỏ bè nổi lại, biến nó thành một mô hình nho nhỏ to bằng hột đào, cất vào trong túi càn khôn.
Đỉnh núi Thanh Vân Tông đã ở trong tầm mắt, lần này cô ra ngoài còn chưa tới năm mươi năm, nhưng hình như đỉnh núi trên kia đã thay đổi rất nhiều.