*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn có tông môn đỉnh cấp nữa, thực sự không thể trêu vào được đâu!
Tuy nhiên, cũng may bà cô này đã là Kết Đan, chính thức trở thành tu sĩ cao cấp. Cho dù đối phương là đạo trưởng Doanh Xung, cũng không thể không để ý tới ý kiến của cô mà ép cô làm đạo lữ chứ?
Nhưng đạo trưởng Doanh Xung ở tông môn đỉnh cấp kia có tu vi thật sự sâu không lường được, tu sĩ Hóa Thần Tư An là đệ tử của ông ta. Suy nghĩ tới tu vi của ông ta một chút xem...
Mọi người nhìn thi thể của tên sứ giả kia, lại nhìn Vinh Tuệ Khanh, dường như cảm thấy cuộc đời tu hành của cô đã chấm dứt.
Toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục, còn có ai có thể bảo vệ được cô đây?
Cho dù cô có thể tránh được số3phận làm đạo lữ, thì cũng không thoát khỏi số phận bị bắt về tông môn đỉnh cấp làm Luyện Đan Sư riêng.
Từ trước tới nay, những tu sĩ được tông môn đỉnh cấp chọn trúng, chưa từng có ai từ chối cơ hội như thế.
E là cho dù có tu sĩ muốn từ chối, tông môn đỉnh cấp cũng sẽ không chấp nhận.
Bản lĩnh của tông môn đỉnh cấp rõ ràng như vậy, ai dám chống lại bọn họ?... Đương nhiên, trừ phi là thần điện Quang Minh ra tay.
Nhưng mà vì sao thần điện Quang Minh phải ra tay?
Đạo trưởng Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp muốn kết thành đạo lữ song tu cùng một nữ tu mà thôi, thần điện Quang Minh không thể nhúng tay vào được.
Vinh Tuệ Khanh biết trong lòng mọi người đang nghi ngờ và khủng hoảng, đôi mắt sáng như đá Hắc0Diệu của cô lướt qua gương mặt từng người.
Tim các nam tu như ngừng đập, trong nháy mắt có cảm giác khó thở.
Trong lòng các nữ tu thì nghẹn lại, phát hiện mình hoàn toàn không thể ghen tỵ nổi.
Vậy mới nói, khi một người phụ nữ vượt qua điều kiện của bạn quá nhiều, bạn sẽ không thể nảy sinh sự ghen tỵ, mà cùng lắm chỉ là hâm mộ, xúc động một chút thôi. Từ trước đến nay, cảm giác đố kỵ chỉ dành cho những người có điều kiện không chênh lệch với bạn là mấy.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Mọi người yên tâm, ta sẽ không tăng thêm phiền phức cho Thanh Vân Tông.” Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Phác Cung Doanh: “Tông chủ, ta muốn nhờ ngươi đi ghi danh giúp ta. Ta muốn tham gia cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ5Châu Đại Lục năm sau.”
Bởi vì cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục lấy môn phái làm đơn vị để đấu nên đương nhiên cũng phải do môn phái đề cử ghi danh. Cho nên tán tu không có khả năng tham gia cuộc thi đấu luyện đan. Đương nhiên, tán tu cũng không có thực lực tu luyện thuật luyện đan tới mức đó. Đây là một nghề tốn rất nhiều sức lực và nguyên liệu, cần một đống linh thạch và dược thảo mới ra được một Luyện Đan Sư đấy.
Hả?!
Các tu sĩ Thanh Vân Tông tròn mắt, sau đó lập tức hoan hô!
Tiếng cười, tiếng vỗ tay, reo hò vang vọng trên mảnh đất trống phía trước cách động phủ của Vinh Tuệ Khanh không xa, khiến từng đàn chim trong rừng giật mình bay ra.
Trên cơ bản, sau khi ghi danh tham gia cuộc4thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục thì đã có thể xác định Vinh Tuệ Khanh sẽ là người của thần điện Quang Minh rồi.
Hễ là tu sĩ nhận được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm đều sẽ được thần điện Quang Minh che chở, còn có thể nhận được một cơ hội đi tới thần điện Quang Minh, tự mình nghe Luyện Đan Sư có chức vụ quan trọng trong thần điện Quang Minh chỉ dạy.
Vinh Tuệ Khanh đã nhiều lần luyện được đan dược thất phẩm. Điều cô cần chỉ là một cơ hội chính thức nhận được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm mà thôi.
Thanh Vân Tông vốn không muốn, cũng không cần Vinh Tuệ Khanh đi tham gia cuộc thi đấu luyện đan này, bởi vì dựa vào thực lực của cô, còn có thân phận Đại Trận Pháp Sư, thật sự không9cần lấy thêm một danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm.
Nhưng bây giờ cô lại bị đạo trưởng Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp nhắm tới, ngoại trừ lấy được sự chú ý của thần điện Quang Minh, được thần điện Quang Minh che chở thì Vinh Tuệ Khanh không còn cách nào có thể thoát đạo trưởng Doanh Xung, cũng không còn cách khác có thể giúp cho Thanh Vân Tông không bị tông môn đỉnh cấp chèn ép.
Phác Cung Doanh cũng hiểu rõ đây là cách giải quyết tốt nhất, chẳng qua vẫn thấy hơi buồn.
Một Vinh Tuệ Khanh như vậy nhưng Thanh Vân Tông bọn họ không thể giữ lại được.
“Đi thôi, ngươi đi theo ta. Ta nói với ngươi về cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục.” Phác Cung Doanh dẫn Vinh Tuệ Khanh trở lại phòng khách của chính điện Thanh Vân Tông.
“Đây là tư liệu về cuộc thi đấu luyện đan Ngũ Châu trong bao năm qua, ngươi có thể cầm xem qua. Ngoài ra, muốn ghi danh cần phải có một tia linh khí của ngươi để kiểm chứng.” Phác Cung Doanh đưa cho Vinh Tuệ Khanh một bình linh ngọc nhỏ.
Vinh Tuệ Khanh khẽ búng ngón tay, rót một tia linh lực vào trong rồi phong ấn nó lại.
Phác Cung Doanh khắc ba chữ “Vinh Tuệ Khanh” lên bình linh ngọc, phía dưới viết “Thanh Vân Tông”, có nghĩa là Thanh Vân Tông đề cử Vinh Tuệ Khanh tham gia cuộc thi đấu luyện đan.
“Cụ thể sẽ so tài ba trận. Trận đầu tiên là rút thăm phân tổ, sau đó tiến vào đấu loại, cuối cùng chỉ có mười Luyện Đan Sư có thể đi vào vòng cuối... Vòng so tài luyện đan cuối cùng sẽ tiến hành dưới sự giám sát của thần điện Quang Minh.” Phác Cung Doanh chậm rãi nói ra thông tin mình biết.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trầm xuống, cô vội hỏi: “Là muốn giám sát trong phòng luyện đan sao?”
Phác Cung Doanh gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó, y lại an ủi Vinh Tuệ Khanh: “Ta biết Luyện Đan Sư bình thường đều không thích người ngoài đứng cạnh xem. Nhưng thần điện Quang Minh thì khác, trình độ của bọn họ rất cao, tuyệt đối sẽ không thèm muốn bản lĩnh độc đáo của Luyện Đan Sư trong những môn phái cấp dưới đâu.”
Không phải Vinh Tuệ Khanh lo lắng sẽ bị người của thần điện Quang Minh trộm kỹ thuật của mình, mà cô lo lắng đối phương phát hiện ra Tiểu Ô.
Cho đến bây giờ, Tiểu Ô đã tu luyện thành Tất Phương Hỏa Thần Nha trưởng thành, nó là kỳ binh trợ giúp rất lớn cho cô luyện đan.
Luyện đan cần nhất chính là sức lửa, thứ hai là dược thảo, thứ ba là tư chất của Luyện Đan Sư.
Như vậy có thể thấy được Tiểu
Ô quan trọng tới mức nào.
Hơn nữa Tiểu Ô tuyên bố nó là con Tất Phương trưởng thành duy nhất trong Ngũ Châu Đại Lục. Có lẽ thần điện Quang Minh cũng không có con chim thần nào như vậy.
Dưới tình huống như thế, tương đối khó xử.
Cô đương nhiên không muốn dâng Tiểu Ô ra, nhưng nếu để cho đối phương phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Ô thì cô không thể không dâng ra.
Cô vẫn hiểu được đạo lý thất phu không có tội, nhưng người mang ngọc có tội.
Xem ra, cô vẫn phải luyện tập nhiều hơn, cố gắng không cần đến Tiểu Ô cũng có thể thuận lợi luyện thành đan dược thất phẩm.
Thật ra, trước đây cô đã nhiều lần luyện ra đan dược thất phẩm, nhưng khi đó đều là Tiểu Ô phun lửa cho cô, cho dù không phải là yêu hỏa, mà là nhiệt độ gần với Thiên Hỏa.
“Tông chủ có biết trong thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, bọn họ sử dụng là loại lửa nào không?” Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm nói.
Phác Cung Doanh suy nghĩ một lát: “Chắc là Địa Hỏa. Ta nhớ Thanh Vân Tông chúng ta đã từng phái Luyện Đan Sư tham gia, nhưng không nhận được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm, chỉ lấy được một danh hiệu Luyện Đan Sư tứ phẩm. Ta nhớ sau khi trở về hắn từng oán giận, nói nếu như cho phép hắn dùng Thiên Hỏa thì ít nhất hắn cũng có thể lấy được danh hiệu Luyện Đan Sư ngũ phẩm, có lẽ còn có thể lấy được danh hiệu lục phẩm nữa.”
Vinh Tuệ Khanh “A” một tiếng. Cô đã hiểu rõ ý nghĩa của cuộc thi đấu luyện đan này, chắc là phải lấy ra tiềm lực chân chính của Luyện Đan Sư.
Cho ngươi loại lửa bình thường nhất, dược thảo thường thấy nhất, sau đó yêu cầu ngươi luyện ra đan dược cao cấp nhất.
Luyện Đan Sư thi đấu như vậy mới thật sự là có bản lĩnh. Không giống mình, vẫn luôn sử dụng sự trợ giúp của Tiểu Ô thế này...
Vinh Tuệ Khanh hơi đỏ mặt, nói với Phác Cung Doanh: “Ta muốn đi ra ngoài làm chút chuyện, sau đó sẽ trở về bế quan, chuẩn bị cho cuộc thi đấu luyện đan năm sau. Tông chủ thấy thế nào?”
Tất nhiên Phác Cung Doanh đồng ý: “Ta đi ghi danh cho ngươi trước. Chỉ khi có tên ngươi trên danh sách của cuộc thi đấu luyện đan, lão già tông môn đỉnh cấp kia mới không thể làm gì được ngươi.”
Vinh Tuệ Khanh vội vàng giục y đi nhanh, mình thì quay trở lại động phủ dặn dò A Nga vài câu, sau đó cô mang theo Khẳng Khẳng, thuấn di rời khỏi Thanh Vân Tông, đi về phía Thành Nguyên Đan Lâu.
Lang Thất và Xích Báo đã đi hơn một tháng mà vẫn không có tin tức gì, không biết bọn họ thế nào, có lẽ mọi chuyện không được thuận lợi cho lắm.
Đây cũng là lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh sinh ra tâm tư “lừa gạt người khác” như vậy, cô không khỏi có hơi lo sợ, lại chột dạ giống như làm chuyện xấu vậy.
...
Trên một ngọn núi cao mù sương, đại điện san sát với trần nhà hình vòm thấp thoáng giữa những cây cổ thụ và thác nước, thỉnh thoảng có mây trắng lướt qua mảnh đất trống giữa các đại điện.
Những con chim quý, thú hiếm lang thang trong rừng, sống cuộc sống nhàn nhã.
Mấy cô gái mặc áo trắng xách theo giỏ hoa đi ngang qua bụi cây, ai nấy đều xinh đẹp, dáng dấp thướt tha.
Còn có những đệ tử mặc áo đen đang bận rộn làm việc vặt.
Nếu cẩn thận quan sát các tu sĩ qua lại nơi đây, ví dụ như những đệ tử làm việc vặt không được vào danh sách cũng có tu vi thấp nhất là Kết Đan.
Đệ tử chính thức đều có tu vi Nguyên Anh, tuy bọn họ có số lượng không nhiều, nhưng quý ở chỗ có bản lĩnh cao.
Nơi này chính là hội liên minh tông môn đỉnh cấp, nơi mà tất cả các tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục đều khao khát, thật ra chỉ là địa điểm chính thức của tông môn đỉnh cấp hai phái Đạo môn và Phật tông.
Từ mấy ngàn năm trước, sau khi tông môn đỉnh cấp Pháp gia đột nhiên biến mất, tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông sinh ra cảnh giác, không chỉ thành lập một hội liên minh tông môn đỉnh cấp, mà còn chuyển tông môn đỉnh cấp của hai phái đến cùng một chỗ, để tiện canh chừng giúp nhau, đề phòng gặp phải số phận tương tự như tông môn đỉnh cấp Pháp gia.
Lúc này, trong Võng Nhiên Các - đại điện lớn nhất của tông môn đỉnh cấp Đạo môn, có một đạo trưởng khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, nét mặt yên tĩnh, mắt như điểm nước sơn, tóc mai như đao cắt, mũi thẳng môi dày, anh tuấn lại trưởng thành, đứng đắn chững chạc. Đó chính là Môn chủ của Đạo môn - đạo trưởng Doanh Xung nổi danh khắp thiên hạ.
Ông ta ngồi xếp bằng trước một bàn trà bốn chân làm bằng gỗ Thiên Anh khắc quỳ văn, nghe một Nguyên Anh cả người màu xanh đen đang quỳ trên khay Thiên Anh lải nhải không ngừng, vẻ mặt lạnh nhạt dường như đang nghe một chuyện không liên quan gì tới mình.
Nguyên Anh đó chính là Nguyên Anh của sứ giả được đạo trưởng Doanh Xung phái đến Thanh Vân Tông.
Tại Thanh Vân Tông, hắn có tu vi của một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà lại bị mấy tu sĩ Kết Đan và một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tiêu diệt, phải cụp đuôi ra về, hắn cảm thấy rất nhục nhã.
“Môn chủ, Thanh Vân Tông không tôn trọng tông môn đỉnh cấp chúng ta, nên tiêu diệt!” Trong mắt Nguyên Anh kia vẫn đầy vẻ oán độc: “Còn con tiện nhân Vinh Tuệ Khanh kia nữa, ả ta hoàn toàn không có chút cung kính nào đối với Môn chủ, dám mở miệng từ chối lòng tốt của Môn chủ...”
Đạo trưởng Doanh Xung thản nhiên nói: “Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ đích thân tới xem.” Ông ta nói xong, một bàn tay thon dài trắng trẻo đã đặt trên đỉnh đầu của Nguyên Anh kia.
“Môn chủ...” Hắn kêu thảm một tiếng, rất nhanh đã bị đạo trưởng Doanh Xung lục soát hồn phách, lấy đi tất cả ký ức.
“Bịch” một tiếng, Nguyên Anh này ngã vào khay Thiên Anh, hôn mê bất tỉnh.
Đạo trưởng Doanh Xung không đổi sắc mặt, bê khay Thiên Anh lên, đôi môi tuyệt đẹp khẽ mở ra, nuốt Nguyên Anh đó xuống.