*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên bầu trời xanh thẫm, xuất hiện một chiếc liễn màu trắng lơ lửng trên không trung, phía sau là vầng trăng tròn vành vạnh.
Bốn con Diệu Âm Điểu kéo liễn mở miệng nói tiếng người: “Thánh nữ tới, các ngươi còn không quỳ xuống nghênh đón?”
Vinh Tuệ Khanh không chút do dự quỳ sụp xuống, cúi đầu bái lạy Thánh nữ đang ngồi trên liễn.
Đạo trưởng Doanh Xung trừng mắt nhìn chiếc liễn kia một lúc lâu, mới miễn cưỡng quỳ xuống.
Thôi vậy, cho dù tu vi của ông ta cao thâm, nhưng ở trước mặt Thánh nữ của thần điện Quang Minh thì ông ta cũng đâu có người chống lưng cho mà lên mặt. Cũng giống như khi ông ta ở trước mặt thượng tiên vậy, ông ta không thể không quỳ.
Vừa nghĩ thế, đạo trưởng Doanh3Xung lại thấy thoải mái, cung kính hành một lễ.
“Vì sao người của tông môn đỉnh cấp Đạo môn lại xuất hiện ở Thanh Vân Tông?” Một con Diệu Âm Điểu mở miệng hỏi.
Đạo trưởng Doanh Xung biết nó đang truyền đạt lại câu hỏi của Thánh nữ, vội đáp: “Lúc trước, một sứ giả của tông môn đỉnh cấp ta bị mất mạng ở Thanh Vân Tông, ta tự mình qua điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.” Chuyện này vốn là sự thật, Vinh Tuệ Khanh giết sứ giả của ông ta, ông ta sao có thể để yên được?... Trừ khi cô đưa ra một sự bồi thường khiến ông ta thỏa mãn.
Nào ngờ Vinh Tuệ Khanh lập tức tiếp lời: “Thưa Thánh nữ, sứ giả từ tông môn đỉnh cấp đó đến đây là muốn0ép ta làm đạo lữ song tu của đạo trưởng Doanh Xung, ta không nghe theo, hắn lại muốn cưỡng ép. Ta bất đắc dĩ, đành phải sử dụng trận Độ Ách Quy Nguyên, miễn cưỡng đột phá thăng cấp mới giết được đối phương trong trận pháp. Bây giờ đạo trưởng Doanh Xung biết rõ nguyên nhân, nhưng vẫn tới Thanh Vân Tông quấy rối ta, thật sự gây cho ta rất nhiều phiền phức, mong Thánh nữ làm chủ, ra lệnh cấm chế đạo trưởng Doanh Xung, để ông ta không được đến gần ta trong phạm vi ngàn dặm.”
Vinh Tuệ Khanh biết, lệnh cấm chế của tòa án hiện đại quy định không cho phép đến gần đối phương trong phạm vi mười mét hoặc năm mươi mét. Nhưng đây là trong thế giới huyền ảo, tu5vi của đối phương lại thâm sâu khó lường, chắc phải cấm ông ta xuất hiện trong phạm vi một ngàn dặm mới có hiệu quả.
Đạo trưởng Doanh Xung vừa nghe vậy thì tức giận đến mức khí huyết dâng trào, nếu không phải ông ta có tu vi mấy vạn năm khắc chế cảm xúc thì có lẽ ông ta đã nuốt sống cô rồi!
“Lệnh cấm chế? Cách nói này thật mới mẻ. Ta hiểu ý của ngươi, nhưng dù sao đạo trưởng Doanh Xung cũng là một Môn chủ của Đạo môn, tông môn đỉnh cấp còn phải dựa vào ông ta chống đỡ, chúng ta không thể không nể mặt ông ta. Như vậy đi, sau này nếu như ông ta lại tái phạm, ta nhất định sẽ báo cáo lên Thánh giáo chủ, ban lệnh cấm4chế để ông ta không được tới gần ngươi trong phạm vi ngàn dặm.” Trong không trung, một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên, không cao không thấp, không nhanh không chậm, tựa như không có gì kỳ lạ, nhưng mỗi một âm thanh, mỗi một lời nói lại lọt vào sâu trong tai, đi sâu vào lục phủ ngũ tạng của ngươi, khiến ngươi cảm thấy cả người đều thư thái.
Chỉ riêng giọng nói này cũng đủ để nghiêng nước nghiêng thành rồi.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ suy nghĩ, thần trí lại có chút ngẩn ngơ, nhìn lên chiếc liễn trên không trung với ánh mắt ước ao, chỉ hy vọng đối phương cứ nói tiếp, nói mãi, vĩnh viễn đừng dừng lại, để cả đời này cô có thể chìm đắm trong giọng nói dịu dàng9đó...
Đạo trưởng Doanh Xung vốn đang tức giận phừng phừng, nhưng khi nghe được giọng nói này, ông ta đã bình tĩnh lại như một kỳ tích. Ông ta ngẩng đầu, há miệng, si mê nhìn chiếc liễn trên không trung, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Vinh Tuệ Khanh.
Dù không thấy người, chỉ nghe tiếng thôi nhưng đã làm cho người người say đắm. Sức hấp dẫn như vậy, lại có tu vi như thế thì chỉ có mỗi Thánh nữ của thần điện Quang Minh mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh đang si mê bỗng lại nghĩ tới “mị thuật đỉnh cấp”
của Bách Hủy, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Bên trong liễn phát ra một tiếng cười khẽ, một dải lụa mỏng màu trắng bay ra, quấn quanh thắt lưng của Vinh Tuệ Khanh sau đó kéo cô lên.
Vinh Tuệ Khanh không có lực chống đỡ, bị đối phương kéo vào trong chiếc liễn phủ lụa mỏng màu trắng kia.
Lọt vào mắt cô là một cô gái mặc bộ váy dài màu trắng như tuyết đang nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ mỉm cười nhìn cô.
Một đôi mắt màu xanh ngọc nhàn nhạt, làn da trắng như tuyết, hàng lông mày dài giống như làn khói mờ, hàng lông mi đen dài và rất dày, sống mũi cao, đôi môi anh đào nhỏ nhắn và đầy đặn, thật sự xinh đẹp đến không nói nên lời, ngũ quan kia kết hợp với nhau khiến người nhìn khó mà dời mắt được. Khi nàng vừa xuất hiện ở trước mặt ngươi, trong mắt ngươi sẽ chỉ có nàng không còn ai có thể lọt vào mắt được nữa. Trừ phi có người nào đẹp được như mẹ của mình đứng bên cạnh nàng ấy thì may ra mới có thể sánh ngang được.
Vinh Tuệ Khanh có cảm giác kỳ lạ, từ những đường nét trên gương mặt của Thánh nữ, cô lại có thể mơ hồ nhìn ra được bóng dáng của mẹ mình.
Điểm khác nhau là đôi mắt của mẹ mình có màu lam nhạt, còn con ngươi của Thánh nữ lại là màu xanh ngọc nhạt. Dáng vẻ của nàng ấy lười biếng như một con mèo Ba Tư nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Đúng là rất khó để tưởng tượng ra, đây lại là Thánh nữ nắm giữ đêm tối của thần điện Quang Minh.
Trong tưởng tượng của Vinh Tuệ Khanh, Thánh nữ của thần điện Quang Minh tồn tại như một vị nữ hộ pháp uy nghi lẫm liệt.
Không nghĩ tới trông nàng ấy lại dịu dàng như vậy, hoà nhã như vậy, mê người như vậy, đó là một vẻ đẹp nữ tính không chút gai góc, nhưng lại làm người ta không tự chủ được mà nín thở, không dám hành động lỗ mãng trước mặt nàng.
Dải lụa trắng bên thắt lưng của Vinh Tuệ Khanh đã biến mất, nhưng cô vẫn cung kính đứng ở trước mặt Thánh nữ, giống như bị ai đó trói lại vậy.
Thánh nữ khẽ cười, vẫy tay nói: “Lại đây, để ta nhìn ngươi một chút.”
Vinh Tuệ Khanh do dự nhìn nàng một hồi, nhưng rồi vẫn tiến về phía trước một bước.
Thánh nữ kéo tay của Vinh Tuệ Khanh để cô ngồi ở bên cạnh mình, cẩn thận quan sát gương mặt cô. Sau đó nàng ấy biến sắc, vội vàng hỏi: “Ngươi họ Vinh à? Vậy mẹ ngươi họ gì?”
Vinh Tuệ Khanh không nghĩ tới Thánh nữ lại đột nhiên thất thố như vậy. Nhìn gương mặt nàng ấy rất thân thiết nên cô theo bản năng đáp lại: “Họ Quản...”
Đôi mắt sáng ngời của Thánh nữ lập tức trào lệ, Thánh nữ ôm chặt lấy cô, dựa vào vai cô bật khóc.
Trong tiếng khóc nghẹn ngào của Thánh nữ, Vinh Tuệ Khanh nghe được nàng ấy không ngừng thì thầm: “Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... cuối cùng ta cũng tìm được con gái của tỷ tỷ rồi...”
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo. Tình huống này là sao? Thánh nữ đang nói gì thế?
Cơ thể Vinh Tuệ Khanh lập tức cứng đờ.
Thánh nữ ôm vai của Vinh Tuệ Khanh, lặng lẽ khóc một lúc lâu mới bình tĩnh được, rồi nghẹn ngào nói: “Con à, có phải ta đã làm con sợ rồi không?”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu rồi ngượng ngùng mỉm cười.
Thánh nữ thấy Vinh Tuệ Khanh cười giống hệt tỷ tỷ, trong lòng càng khó chịu nên lại quay đầu cầm khăn lau nước mắt, một lúc lâu cũng không xoay người lại.
Vinh Tuệ Khanh cũng không giục nàng ấy, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, trong lòng đang suy nghĩ không biết Thánh nữ này là bạn hay thù. Ông nội mình năm đó đã đến thần điện Quang Minh, chẳng lẽ mẹ mình cũng xuất thân từ thần điện Quang Minh sao? Vậy còn cha mình thì sao?