*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vinh Tuệ Khanh hoảng sợ đến nỗi không thể động đậy.
Cô chỉ mới vừa Kết Đan còn năng lực của đối phương lại lợi hại hơn cả Hóa Thần.
Đối mặt với thực lực mạnh mẽ cỡ này, cô không thể phản kháng.
Nhưng vào lúc cô không biết phải ứng phó thế nào thì đạo trưởng Doanh Xung lại đột nhiên kêu thảm một tiếng, Vinh Tuệ Khanh thấy ông ta ôm chặt cánh tay mình đau đớn lăn lộn dưới đất.
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu nhìn, cô thiếu chút nữa thì nôn hết cả thức ăn ra ngoài.
Mới vừa rồi cánh tay dài và bàn tay lớn như bồ đoàn của đạo trưởng Doanh Xung còn vươn ra tóm lấy cô giờ đây như bị ai đó dùng một đao chặt đứt đến vai, cánh tay rơi trên mặt đất, bàn tay không ngừng3co giật, máu chảy đầy đất.
Mắt Vinh Tuệ Khanh chợt hoa lên, cô phát hiện ngôi sao băng màu ánh kim kia đã hóa thành hình người... Đứng trước mặt cô giờ đây là Long Thần Thính Phong khoác trên người bộ áo dài màu trắng, trên gương mặt đầy vẻ lo lắng.
“Vừa rồi nàng ấy đã ở đây đúng không? Có đúng không?” Long Thần không hổ danh là con cháu của thần thú thượng cổ, huyết mạch thuần khiết, không phải loài mà từ Hỏa Nha biến hoá thành Tất Phương như Tiểu Ô có thể mang ra so sánh được.
Đạo trưởng Doanh Xung mặc dù là một tu sĩ đỉnh cấp ở Nhân giới, nhưng để so sánh với thần thú thượng cổ không biết đã sống hết bao nhiêu vạn năm như Long Thần thì còn xa mới bì kịp.
Long0Thần chỉ nhẹ nhàng đánh một chưởng mà ông ta đã bị thương nặng như vậy.
Đạo trưởng Doanh Xung ở trước mặt Long Thần cũng giống như Vinh Tuệ Khanh ở trước mặt ông ta lúc trước, đều không có khả năng chống đỡ.
Vinh Tuệ Khanh không thể trả lời câu hỏi của Long Thần, vội vàng chỉ vào đạo trưởng Doanh Xung đang nằm yên trên mặt đất nói: “Có ông ta ở đây, ta không tiện nói chuyện, ngươi theo ta về động phủ của ta trước đã.”
Tay phải của Long Thần khẽ lật, từ trên bàn tay hắn có một ảo ảnh chưởng ấn lớn bay xẹt qua, lao về phía đạo trưởng Doanh Xung bên kia.
Đạo trưởng Doanh Xung đột nhiên bị chặt đứt một tay thì cũng đoán được sắp có chuyện không hay, ông ta vốn định dùng5thuật dịch chuyển tức thời để quay trở về tông môn đỉnh cấp, nào ngờ Long Thần lại hạ Định Thân chú vào mình.
Định Thân chú của thần thú thượng cổ thì ông ta làm sao mà phá giải được nên chỉ đành nằm cứng đơ trên mặt đất.
Chưởng ấn lớn của Long Thần lập tức vỗ xuống vùng đan điền của ông ta.
Đạo trưởng Doanh Xung kêu thảm một tiếng, đan điền lập tức bị khí của Long Thần đập nát, linh khí toàn thân lập tức mất khống chế, khiến cơ thể ông ta căng phồng lên thành một quả bóng cao su lớn.
Một ảo ảnh hình người thoát ra từ đỉnh đầu của đạo trưởng Doanh Xung lao lên không trung, bộ dáng giống hệt ông ta.
Long Thần kinh ngạc: “Không ngờ ông ta đã tu luyện tới Hợp Thể.” Sắc4mặt hắn nghiêm lại: “Vậy ta càng không thể tha cho ông ta được.” Hắn vừa nói xong, một chưởng ấn lớn khác lại xuất hiện, kết hợp với chưởng ấn lớn lúc trước, nhốt ảo ảnh hình người của đạo trưởng Doanh Xung ở giữa hai tay.
Hai chưởng ấn lớn co lại bóp chặt, ảo ảnh hình người của đạo trưởng Doanh Xung tu luyện tới giai đoạn Hợp Thể vừa hiện ra đã bị nghiền cho nát vụn, rất nhanh tan rã thành từng điểm sáng, tản mát trong không khí.
Đạo trưởng Doanh Xung nhìn ảo ảnh hình người của mình bị văn sĩ trung niên áo trắng ép nát, hai mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài. Ông ta dùng hết tất cả linh lực mới hoá ra được ảo ảnh hình người, không chỉ tu vi có thể nâng9lên một bậc thành Đại Thừa, tương đương với cấp Tán Tiên, hơn nữa tốc độ dịch chuyển tức thời còn nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, cho dù là thượng tiên đánh ông ta một đòn, ông ta cũng có thể có mấy phần thắng.
Ai ngờ được, ở trước mặt văn sĩ trung niên áo trắng này, tu vi của ông ta lại chẳng là gì cả.
Rốt
cuộc tu vi của gã này khủng khiếp tới mức nào?!
Ngũ Châu Đại Lục xuất hiện tu sĩ có tài năng tuyệt đỉnh như vậy từ lúc nào, sao ông ta lại không biết? Nếu như ông ta biết sớm, nhất định đã bóp chết người này từ trong nôi rồi, làm sao có thể để tu vi của hắn vượt qua mình được...
Đạo trưởng Doanh Xung thở dài, hai mắt trợn trắng đầy vẻ không cam tâm nằm chết trên đất.
Long Thần nhìn đạo trưởng Doanh Xung trên mặt đất, thấy ông ta vẫn trừng mắt căm tức nhìn mình thì trong lòng thấy mất hứng... Mới không ra ngoài có một vạn năm mà bây giờ đến chó mèo gì đó cũng dám thái độ với hắn thế sao?
Tay áo của hắn lại vung lên. Một lực lôi điện màu xanh tím đánh về phía thi thể của đạo trưởng Doanh Xung.
Ánh lửa màu lam từ trong cơ thể đạo trưởng Doanh Xung cháy lan ra đến bên ngoài, trong nháy mắt thi thể ông ta tan thành mây khói.
Long Thần lại thổi một hơi, đám tro bụi kia bốc lên, bay thẳng về phía rừng cây của Thanh Vân Tông làm phân bón.
Mắt Vinh Tuệ Khanh còn mở to hơn cả đạo trưởng Doanh Xung.
Mới đây thôi, một đạo trưởng Doanh Xung ngông cuồng tự đại, là một trong những tu sĩ có tu vi đứng đầu cả Ngũ Châu Đại Lục nhưng gặp phải Long Thần, ông ta lại chẳng trụ hết một hiệp đã bị đánh cho tan tành, tiêu diệt sạch sẽ cả tinh thần lẫn thể xác.
Lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh cảm thấy may mắn vì mình và Long Thần là bạn, chứ không phải địch...
Đạo trưởng Doanh Xung vừa tắt thở, một thẻ bài số mạng đặt trong mật thất bí mật nhất của hội liên minh tông môn đỉnh cấp cũng vỡ tan thành bột phấn rơi lả tả xuống nền gạch xanh trong mật thất.
Hòa thượng Liễu Duyên đang tĩnh tọa chợt mở hai mắt ra, nhìn thấy cảnh này, tâm thần hắn kích động, phun ra một ngụm máu tươi.
Làm sao đạo trưởng Doanh Xung có thể chết được?! Sao có thể như vậy được?!
Cùng lúc đó, tại mật thất trên lầu cao của Thành Nguyên Đan Lâu, trong lòng người phụ nữ áo đen thoáng động, cảm thấy có một tia thần thức trong thân thể mình biến thành vật vô chủ, trở nên ngây dại. Nàng ta vội vàng lấy tia thần thức này ra, thả vào trong không khí.
Không ngờ đạo trưởng Doanh Xung lại chết rồi? Ở trong Ngũ Châu Đại Lục bây giờ, trừ mình ra thì còn ai có thể giết chết ông ta triệt để như vậy chứ?
Người phụ nữ áo đen lắc người, biến mất khỏi mật thất. Nàng ta đi tới tông môn đỉnh cấp, triệu kiến hòa thượng Liễu Duyên.
Hòa thượng Liễu Duyên vội nói: “Doanh Xung đi Thanh Vân Tông. Bần tăng có thể cảm giác được nơi mà ông ta biến mất chính là Thanh Vân Tông.”
Người phụ nữ áo đen cười lạnh một tiếng: “Thanh Vân Tông thật đúng là phản rồi. Trước đó bọn họ không chịu phái người gia nhập hội liên minh tông môn đỉnh cấp, bây giờ thậm chí còn dám giết cả người của ta!” Nói xong, bóng dáng người phụ nữ áo đen lại biến mất, khi xuất hiện lại thì nàng ta đã đứng ở đỉnh núi Thanh Vân Tông.
Cho dù đại trận hộ sơn của Vinh Tuệ Khanh có cao minh, nhưng tối đa chỉ có thể đề phòng được tu sĩ từ Hóa Thần trở xuống, không thể ngăn cản được tu sĩ cao hơn Hóa Thần.
Cho nên trước đó có Long Thần, sau lại có người phụ nữ áo đen lặng lẽ đi vào mà không hề gây ra động tĩnh gì.
Vinh Tuệ Khanh vẫn đang nói chuyện với Long Thần: “Người vừa nói chuyện với ta là Thánh nữ của thần điện Quang Minh. Lẽ nào chủ thuyền quen biết nàng ấy sao?” Nói xong, cô lại khó xử: “Chủ thuyền, ngài giết đạo trưởng Doanh Xung xong phủi mông bỏ đi để lại cục diện rối rắm này cho chúng tôi. Nếu như bên tông môn đỉnh cấp tìm chúng tôi đòi người, thì chúng tôi biết phải làm sao?”