Phó Vân Tiêu có thể nhận ra chiếc áo mà Bạch Tô đang mặc là chiếc áo thiết kế từ năm ngoái của mình, mà chiếc quần cô đang mặc cũng là chiếc quần năm ngoái của hắn.
Chiều cao của Bạch Tô cũng không tính là thấp, khi đi giày cao gót cũng cao được một mét bảy.
Thế nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, mà Phó Vân Tiêu lại khá cao, vì thế khi cô mặc quần áo của Phó Vân Tiêu trông vô cùng nhỏ bé.
Nghe thấy Bạch Tô giải thích, Phó Vân Tiêu bật cười.
Hắn chậm rãi bước tới lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ ra: “Cô định mặc như thế này à? Tôi thực sự không muốn nói chuyện với một người đàn ông đâu.”
Gương mặt của Bạch Tô méo xệch, vừa rồi cô còn giải thích với Phó Vân Tiêu nữa chứ… Phó Vân Tiêu sẽ nghĩ gì về cô đây.
Nghĩ thế, gương mặt của Bạch Tô liền đỏ lên.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào hai má của Bạch Tô, lúc này mặt cô đỏ ửng lên trông rất đáng yêu.
Dường như Bạch Tô cảm nhận được ánh mắt của Phó Vân Tiêu thế nên cô càng ngượng ngùng hơn.
Bạch Tô vội vàng cầm quần áo sau đó đi vào nhà tắm.
Thay quần áo xong, Bạch Tô từ trong nhà tắm bước ra.
Lúc này Phó Vân Tiêu nhìn thấy gương mặt của Bạch Tô đã tự nhiên hơn một chút.
“Tôi vẫn thích cô trong hình dáng của phụ nữ hơn.”
Không biết có phải do Bạch Tô nghĩ nhiều hay không mà cô luôn cảm thấy mỗi lời nói của Phó Vân Tiêu đều làm cho người khác phải suy diễn rất nhiều.
Phó Vân Tiêu biết rằng Bạch Tô không thoải mái thế nên cũng không nhìn cô nữa mà chỉ nói với cô một câu: “Cơm đã đem tới rồi, chúng ta ăn cơm đi.”
“Ừm.”
Bạch Tô vừa nghe thấy được ăn cơm thì hai mắt sáng rực lên sau đó nhanh chóng chạy qua bàn ăn.
Phó Vân Tiêu đặt đồ ăn lên bàn còn Bạch Tô tì ăn thử từng món một.
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ cảm thấy đậu đũa lại ngon đến thế, cả gà xào sả ớt cũng ngon, thịt bò sốt cay cũng vô cùng ngon miệng!
Bạch Tô đã không thể tìm được từ nào để miêu tả độ ngon của nó nữa, tất cả đều rất ngon, rất ngon, rất rất ngon!”
“Cô ăn từ từ thôi.”
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô như vậy liền đưa một cốc sữa cho cô, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Bạch Tô không hề có ý định dừng lại, cô vừa ăn vừa nói: “Không sao, anh đừng lo lắng.
Tôi sẽ không bị nghẹn đâu.”
“Đúng rồi, có thể gọi hai suất mang về được không? Lát nữa tôi còn mang về cho Vương Tiểu Đồng và Bạch Tiểu Bạch nữa.”
“Mọi người vẫn chưa ăn gì sao?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày, hắn không khỏi lo lắng.
“Ừm, lúc sáng nay bị phóng viên bao vây bên ngoài nên đành phải ở nhà.
Mà lúc mở tủ lạnh ra mới phát hiện ra chẳng còn gì có thể ăn được cả.
Không phải chúng tôi mới dọn tới đó sao, công việc bận quá nên cũng chưa kịp đi mua đồ ăn.
Bạch Tô vừa nói vừa gắp một miếng tôm bỏ vào miệng.
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tô, hắn cảm thấy rất áy náy.
Nếu như sau khi bị đám phóng viên chặn trước cửa mới phát hiện ra trong nhà không có gì ăn thì không phải bọn họ đã phải nhịn gần một ngày rồi sao?!
Nghĩ thế, Phó Vân Tiêu liền cầm điện thoại lên gọi cho thư ký: “Lập tức gửi một số đồ ăn tới chỗ Bạch Tô ở đi, số lượng đủ để ăn một tuần nhé.”
Phó Vân Tiêu nói xong thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút khó xử: “Tổng giám đốc Phó, anh chưa biết gì sao? Chỉ sợ bây giờ mà qua đó thì vừa mở cửa ra đã bị phóng viên bao vây rồi.”
Bạch Tô cũng biết tình hình, cô ở bên cạnh có thể nghe rất rõ.
Hơn nữa trước kia Lâm Đạt cũng là bạn tốt của cô, cô cũng không muốn là khó Lâm Đạt thế nên cô giải thích với Phó Vân Tiêu: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ ngụy trang để quay về.”
“Cô có thể trở về được sao?”
Phó Vân Tiêu không tin Bạch Tô có thể làm được.
Bạch Tô do dự một lát: “Thì hóa trang thôi, nếu như tôi không vào được thì anh cũng không gửi đồ tới được đâu.”
“Giúp tôi gọi điện thoại cho Vương Tiểu Đồng.”
Phó Vân Tiêu thản nhiên nhìn Bạch Tô sau đó lên tiếng.
Bạch Tô do dự một lát, mặc dù không biết Phó Vân Tiêu muốn gọi cho Vương Tiểu Đồng để làm gì thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi điện thoại kết nối, Phó Vân Tiêu liền nói chuyện với Vương Tiểu Đồng: “Nửa tiếng sau cô mở cửa sổ ban công phòng khách ra, sẽ có người đưa đồ ăn cho mọi người.”
“Hả? Phó Vân Tiêu, chúng tôi ở tầng 28 đó, ở ban công thì đưa kiểu gì chứ?”
Lúc này Vương Tiểu Đồng đã đói đến mờ mắt thế nhưng vẫn còn giữ được lý trí.
“Cái này cô không cần quan tâm,