Vì thế Bạch Tô oán giận Mộ Vãn Vãn, cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói.
Thế nhưng Bạch Tô càng như vậy lại càng khiến cho Mộ Vãn Vãn tức giận!
Bạch Tô được ưu ái nên mới không sợ hãi như thế này sau!
Tại sao cô lại có thể thản nhiên như vậy!
“Chị Bạch, tôi hy vọng cô có thể tự mình hiểu được, đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm như thế này nữa.
Vốn dĩ chuyện tôi và Phó Vân Tiêu kết hôn là một chuyện vui, Phó Vân Tiêu ly hôn với cô thì cô cũng đừng có ghi hận với tôi chứ.”
“Bởi vì ghi hận tôi thì cũng vô ích.”
Mộ Vãn Vãn dừng lại một lúc sau đó mới nói thêm một câu, hơn nữa lúc nói ra những lời này cô ta còn ra vẻ rất đắc ý.
Bạch Tô đã quyết định sẽ không cãi nhau với Mộ Vãn Vãn nữa, bây giờ bên ngoài cũng đã tối rồi, hơn nữa cô còn đang rất mệt mỏi nên chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc để mai còn rời đi.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn cứ đứng đây lải nhải.
Cô ta nói: “Chị Bạch, chị nên hiểu chị và Phó Vân Tiêu kết hôn chẳng qua cũng là một cái khế ước, là làm ăn.
Chắc cô Bạch cũng biết rõ mình chỉ là một công cụ trong tay Vân Tiêu thôi nhỉ!”
“Được rồi, công cụ này thật sự đã khiến cô Mộ phải lo lắng rồi, muộn thế này rồi còn phải tới đây dạy dỗ cái công cụ này.
Bây giờ công cụ đang rất mệt, có thể đi ngủ được chưa?”
Bạch Tô ngáp ngắn ngáp dài, trên mặt không chút cảm xúc.
Cô hỏi Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn lại càng tức giận hơn!
Từ nãy tời giờ cô ta nói nhiều như vậy thế nhưng Bạch Tô không để vào tai hay sao!
“Bạch Tô! Tôi nói cho chị biết, bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc sau đó ra khỏi đây cho tôi! Đừng có ở trong căn phòng mà Vân Tiêu bỏ tiền ra thuê cô nữa!”
Mộ Vãn Vãn nổi giận đứng dậm chân tại chỗ.
Bạch Tô thật sự cảm thấy vô cùng phiền phức, cô cảm thấy nếu như mình không dọn ra khỏi đây thì Mộ Vãn Vãn thật sự sẽ đứng đây giằng co với cô cả đêm mất.
Cô xoay người nhìn đồ đạc trong phòng sau đó bất lực nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Cô Mộ, cô cũng biết hôm nay tôi chạy ra ngoài chỉ mặc mỗi bộ quần áo của đàn ông mà.
Bây giờ quần áo đều đã bị Phó Vân Tiêu ném hết đi rồi, sao tôi có thể mặc quần áo tắm ra ngoài được chứ.
Vì thế nếu như cô Mộ có thể đổi quần áo cho tôi thì tôi sẽ đi ngay lập tức, nếu nhưng không thể đổi thì tôi đi ngủ trước đâu.”
Nói xong câu đó Bạch Tô liền xoay người vào phòng sau đó khóa cửa lại, cô không muốn lãng phí thời gian với Mộ Vãn Vãn nữa.
Mộ Vãn Vãn thấy cánh cửa bị đóng lại thì nổi trận lôi đình!
Sau khi Bạch Tô đóng cửa lại cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng chưa được bao lâu cô đã không còn cảm thấy dễ chịu nữa.
Vì sao cô lại cảm thấy như vậy chứ?!
Bạch Tô đứng dựa lưng vào cửa, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Sự bình tĩnh khi đối mặt với Mộ Vãn Vãn đã dần dần tan biến, cô không biết tại sao mình phải ở đây giằng co với Mộ Vãn Vãn nữa.
Thực ra những lời mà Mộ Vãn Vãn nói đều đúng.
Đối với Phó Vân Tiêu, cô chỉ là một công cụ.
Mà công cụ khi dùng xong rồi thì sẽ nhanh chóng bị đá đi.
Trong lòng cô đều rất rõ những điều đó thế nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu!
Bạch Tô đứng ở cửa một hồi lâu, khi tâm trạng đã dịu lại thì bên ngoài lại truyền tới tiếng đá cửa.
Bạch Tô vừa mới mở cửa ra thì Mộ Vãn Vãn đã vứt quần áo xuống đất: “Mặc vào rồi nhanh cút đi!”
Bạch Tô lạnh lùng nhìn Mộ Vãn Vãn say đó đóng cửa lại.
Cô nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào sau đó rời đi…
Vốn dĩ cô cũng chẳng mang theo đồ gì nên lúc rời đi cũng rất là nhẹ nhàng, thế nhưng trong lòng cô lại không hề nhẹ nhõm!
Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu để tâm tới những lời mà Mộ Vãn Vãn nói tới? Đặc biệt là Phó Vân Tiêu không có tình cảm gì với cô, cô chỉ là công cụ để hắn lợi dụng!
Sau khi Bạch Tô bỏ đi, Mộ Vãn Vãn liền chui vào phòng sau đó bắt đầu lục tung căn phòng lên, thậm chí cả thùng rác cũng không bỏ qua.
Bên trong ngoại trừ một số đồ ăn thừa ra