Bạch Tô có thể cảm nhận được luồng khí toát ra từ Phó Vân Tiêu khiến người ta lạnh sống lưng, từ lúc cô lên xe rất lâu sau đó vẫn chưa nói chuyện. Cho đến khi xe đã đi rất xa, cô mới nuốt nước bọt, bối rối giải thích với anh: “Đó là bạn trai cũ của em.”
Phó Vân Tiêu không ngốc, anh có thể tìm được nhấn thì tự nhiên cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ của hai người.
Anh chỉ nâng mí mắt lên nhìn Bạch Tô một cái: "Khí chất bạn trai cũ của em xem ra cũng không tệ, gia thế cũng không tối, tại sao...... còn muốn gả cho anh?
Thực ra lúc trước, Phó Vân Tiêu cũng từng hỏi qua câu này nhưng đều lũy hai người đang làm chuyện yêu đương ở trên giường, cho nên Bạch Tô sẽ giải thích là vì * cô yêu khi chất và tiền của chồng.
Bây giờ... ừm, nếu như cố chấp so sánh Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài ai đẹp trai hơn thì Phó Vân Tiêu nam tính, mạnh mẽ hơn. Còn đường nét của Phó Cảnh Hoài lại mềm mại, ôn hòa hơn, chính là kiều hotboy, chỉ là anh ấy bình thường so với các hotboy khác có chút lạnh lùng hơn.
Còn về gia thế thì..... gia đình Phó Vân Tiêu có thể lực thực sự rất lớn, Phó Cảnh Hoài... Bạch Tô cũng không biết rõ gia cảnh của anh ấy, chỉ biết Từ Trường Thư là viên trưởng của viện y học, ông của Phó Cảnh Hoài cũng là tiến sĩ y khoa nổi tiếng, ba của Phó Cảnh Hoài... Bạch Tô cũng chưa từng gặp qua, chỉ đoán rằng ba củaCORD OFFICE
Cảnh Hoài không ở cùng anh ấy.
Cho nên theo gia thế mà tính thì vẫn là Phó Vân Tiêu có tiền hơn.
“Đương nhiên là bởi vì chồng vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền rồi."
* Bạch Tô vẫn muốn che giấu quá khứ,
nhìn Phó Vân Tiêu mỉm cười.
Kết quả là Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Bạch Tô với đôi mắt giống như chim ưng: "Em hãy thành thật trả lời câu hỏi này."
“Bởi vì mẹ anh ấy ngăn cản, người nhà không đồng ý."
“Vì vậy, em vẫn yêu anh ta?"
Phó Vân Tiêu cau mày, nhìn chăm chăm vào Bạch Tôi hỏi lại.
Bạch Tô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật đang dần lùi về phía sau, nói một câu: “Quá khứ chỉ là quáDeco OFFICE
khứ, không còn yêu nữa.
Nghe câu nói này, Phó Vân Tiêu lập tức liền xoay đầu Bạch Tô lại, sau đó không báo trước mà chiếm lấy môi cô. Lần này giống như sự chiếm hữu của một cơn bão dữ dội, không giống như những lần trước, thô bạo đến mức khiến người ta rất khó để từ chối.
Trước đây, nụ hôn của Phó Vân Tiêu rất tình cảm, có sự uyển chuyển, mềm mại. Còn bây giờ lại khiến cho cô có chút đau dón.
Một lúc lâu sau, Bạch Tô mới được thả ra, mỗi cô chuyển sang một màu đỏ kiều diễm.
Phó Vân Tiêu nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển của Bạch Tô mới nở một nụ cười rồi nói: