Đêm khuya, bệnh viện rất tĩnh lặng.
Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng dây tóc bóng đèn hơi nháy nháy ở trong phòng.
Vì thế khi Bạch Tô nói xong câu đó, bầu không khí dường như ngưng đọng lại.
Phó Cảnh Hoài không nói gì.
Bạch Tô đã nói xong những lời cần nói.
Cô đang chờ đợi hắn trả lời, qua một hồi lâu mới có thể nghe thấy Phó Cảnh Hoài ho nhẹ một tiếng.
Hắn xoay người lại, nhìn Bạch Tô chằm chằm không chớp mắt.
Lúc này Bạch Tô mới để ý tới đôi mắt hằn đầy tơ máu hắn, ngay cả quầng mắt cũng rất thâm.
Chắc hẳn Phó Cảnh Hoài rất mệt mỏi.
“Chuyện tôi thích em là do tự tôi quyết định, tôi muốn làm gì cũng là do tự tôi lựa chọn.
Chuyện em xứng hay không xứng không phải do em nói là xong, mà là do tôi nói.”
Phó Cảnh Hoài nghiêm túc nhìn Bạch Tô.
Thế nhưng sau khi nói xong những lời đó, hắn lại ho khan vài tiếng.
Lúc này Bạch Tô mới nhận ra có khả năng Phó Cảnh Hoài đã bệnh rồi vì thế côi vội vàng đưa cốc nước trên bàn cho hắn.
Bạch Tô không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Cô do dự một lát sau đó mới nói với Phó Cảnh Hoài: “Anh không cần phải ở đây nữa đâu, có lẽ sẽ không có ai tới nữa.
Tôi mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”
Nói xong câu đó, Bạch Tô muốn xuống giường.
Phó Cảnh Hoài tiến lên giữ tay cô lại, ánh mắt nhìn cô vô cùng kiên định.
Hắn nghiêm túc nhìn Bạch Tô, hỏi cô một câu: “Sao em có thể nhẫn tâm như thế này chứ? Đẩy anh ra hết lần này đến lần khác.”
Những lời nói mà Bạch Tô đã chuẩn bị sẵn bỗng dưng không thốt được nên lời.
Cô không xuống giường nữa mà lại chậm rãi nằm xuống như trước.
Thế nhưng lúc cô lên tiếng, giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: “Vậy tôi đi ngủ trước đây.”
Cô không quan tâm Phó Cảnh Hoài muốn đi đâu làm gì nữa.
Cô yên lặng nằm trên giường nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Phó Cảnh Hoài luôn ở bên cạnh mình.
Thế nhưng Bạch Tô lại có cảm giác vô cùng an tâm, một lát sau đã từ từ đi vào giấc ngủ.
…
Phó Cảnh Hoài rất mệt.
Chuyện hắn tiếp nhận bệnh viện cần phải có rất nhiều mối quan hệ.
Hơn nữa đối với hắn đây là một lình vực hoàn toàn mới, cho dù hắn thật sự có tài năng trời cho thế nhưng vẫn phải bỏ thời gian ra tìm hiểu.
Đã nhiều ngày nay hắn luôn thức trắng đêm để tìm tòi học hỏi, bản thân bị cảm lúc nào cũng không biết.
Vì thế, nhờ có Bạch Tô ở bên mà có thể nói đây là giấc ngủ dài nhất của hắn trong mấy ngày gần đây.
Thế nên lúc Phó Cảnh Hoài tỉnh dậy đã không thấy Bạch Tô đâu.
Phó Cảnh Hoài đứng dậy dáo dác nhìn quanh.
Sau khi tìm rất lâu thì phát hiện ra Bạch Tô đã mang hết đồ của cô đi rồi.
Nói cách khác, Bạch Tô xuất viện mà không nói một tiếng nào.
Đúng là Bạch Tô đã xuất viện.
Đầu tiên cô đi tìm hiểu về tình hình chuyển viện, bởi vì vốn dĩ chuyện đi Mỹ chữa trị là Phó Vân Tiêu giúp cô ký tên, bây giờ cũng coi như đã có chút tiến triển.
Số tiền đó có thể cô không thể trả lại trong một thời gian ngắn được thế nhưng cô cảm thấy vẫn cần phải nói với Phó Vân Tiêu một tiếng.
Để tránh những hiểu lầm không cần thiết, sau khi Bạch Tô xuất viện mới gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, hẹn gặp hắn ở phòng làm việc.
Lúc Bạch Tô tới công ty, Phó Vân Tiêu đã ở phòng làm việc đợi cô.
Lâm Đạt vừa quan tâm nhìn Bạch Tô vừa nói giỡn: “Tự dưng cảm thấy lấy được tổng giám đốc Phó đúng là quá tốt mà.”
Bạch Tô bất lực nhìn Lâm Đạt, cô không muốn tiếp tục đùa giỡn với Lâm Đạt nữa nên chỉ thở dài một tiếng sau đó di vào phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đang ngồi trên ghế.
Nhìn thấy Bạch Tô vào hắn cũng không có ý định đứng dậy mà kêu Bạch Tô ngồi ở phía đối diện.
Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ xuống mặt bàn, ngước đôi mắt lên nhìn cô, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Bạch Tô lấy hai tờ giấy đã chuẩn bị từ trước ra nhẹ nhàng đưa cho Phó Vân Tiêu.
“Anh xem đi.”
Phó Vân Tiêu kinh ngạc nhìn hai tờ giấy.
Khi mở ra liền thấy đây là giấy ghi nợ.
Nội dung bên trong là Bạch Tô nợ Phó Vân Tiêu bao nhiên tiền.
Số tiền này