Bạch Tô cũng không hiểu, tại sao cô có thể nói rõ với Phó Cảnh Hoài rằng Bạch Tiểu Bạch chính là con ruột của mình.
Mà với Phó Vân Tiêu thì cô lại nói dối hết lần này tới lần khác.
Thế nhưng lúc Phó Cảnh Hoài lại chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, nói với cô: “Bắt đầu từ hôm nay đứa bé chính là con của tôi.” thì Bạch Tô đã hiểu rồi.
Dường như cô vùng ra khỏi cái ôm của Phó Cảnh Hoài, nghiêm túc nhìn hắn một lát sau đó bừng tỉnh.
“Đừng làm những việc ngu ngốc như thế này nữa.
Con của tôi tôi sẽ tự nuôi.”
Sau khi Bạch Tô nói xong câu đó, cô đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.
Trong nháy mắt, tất cả bi thương lúc nãy đã biến mất.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, sau đó nở một nụ cười rất tự nhiên.
Những lời nói tiếp theo vừa giữ phép lịch sự lại vừa giữ khoảng cách với Phó Cảnh Hoài: “Trời cũng đã muộn rồi, rất cảm ơn anh vì hôm nay đã tới đây.
Thế nhưng bây giờ tôi không giữ anh ở lại nữa.”
Phó Cảnh Hoài thấy thái độ của Bạch Tô thay đổi trong phút chốc liền cảm thấy có chút tức giận.
“Bạch Tô! Tại sao mỗi một lần tôi cho em cơ hội tới gần thì em lại lùi bước vậy?”
“Bởi vì quan hệ của chúng ta không cần cơ hội để tới gần nhau nữa rồi.”
Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Bạch Tô từ chối Phó Cảnh Hoài.
Lúc cô nói ra những lời từ chối, đột nhiên lại có cảm giác áy náy với Phó Cảnh Hoài.
Bởi vì… những việc Phó Cảnh Hoài làm đã quá đủ rồi.
Quá đủ rồi!
Phó Cảnh Hoài thất vọng nhìn Bạch Tô.
Thậm chí hắn không nói thêm lời nào nữa mà tức giận bỏ đi.
Sau khi thấy Phó Cảnh Hoài bỏ đi, Bạch Tô ngồi trên ghế sô pha, trong lòng trống rỗng nhìn mọi thứ trong nhà.
Tại sao lại thành thế này, tại sao cô lại từ chối Phó Cảnh Hoài một cách thẳng thừng như thế.
Thực ra trong lòng cô cũng không rõ.
Thế nhưng cô chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều giống như bầu trời đang chậm rãi sụp đổ vậy.
Mà trong quá trình sụp đổ đó cô đã sửa chữa và chắp vá nó trong vô thức.
Bạch Tô chậm rãi đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái.
Sau khi Phó Cảnh Hoài rời đi, xuất hiện hình bóng một người chậm rãi đi ra khỏi cầu thang bộ.
Anh ta quay đầu nhìn cánh cửa phía sau lưng sau đó lại nhìn về phía thang máy nơi Phó Cảnh Hoài đã bỏ đi, không khỏi không nắm chặt tay.
Anh ta không thể bỏ đi như vậy được!
Nếu như không có được trái tim của Bạch Tô, không có được Bạch Tiểu Bạch thì anh ta không cam tâm rời đi.
Anh ta ngoảnh đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn một hồi lâu mới quyết định sẽ về nhà rồi tiếp tục nghĩ cách.
Trương Bách Yến bấm thang máy xuống lầu sau đó tới cửa hàng tiện lợi 24h ở gần nhà Bạch Tô để mua vài lon bia rồi mới lên xe mà tài xế đang đợi ở bên dưới.
“Tiến triển thế nào rồi?”
Trương Bách Yến vừa lên xe, tài xế không quay đầu lại mà đã hỏi một câu.
“Ngày mai lại tới.
Tạm thời chưa có tiến triển gì.”
Trương Bách Yến buồn bực nói một câu.
Nói xong anh ta liền mở túi bật một lon bia ra tu ừng ực.
Sau đó mới nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, rõ ràng anh ta ngập ngừng muốn nói gì đó thế nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Sau khi đưa Trương Bách Yến tới nơi cần đến anh ta mới quay lại xe rồi gọi một cuộc điện thoại.
Lúc về tới nhà, trong tay của Trương Bách Yến vẫn còn ba lon bia chưa uống hết.
Dường như anh ta vừa đi vừa uống trong suốt quãng đường về nhà.
Sau khi về tới nhà, đột nhiên anh ta hiểu ra được một vấn đề!
Nếu như bây giờ anh ta chính là “ba ruột” của đứa bé vậy tại sao không thể sử dụng quyền làm ba chứ?!
Vừa nghĩ tới đây anh ta liền cảm thấy hứng khởi hơn một chút.
Anh ta ngồi trên giường uống nốt mấy lon bia còn lại, thậm chí mặt còn chưa rửa mà đã lăn ra ngủ.
…
Mộ Vãn Vãn lại đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa.
Sau khi xác nhận quả thực mình đã mang thai thì cô ta cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Sợ vì mình thật sự đã mang thai rồi, mà đứa bé này lại không phải là con của Phó Vân Tiêu.
Mừng vì