Lúc Phó Vân Tiêu về tới biệt thự thì nhìn thấy có rất nhiều người đang tập trung ở phòng khách.
Ai ai cũng bận rộn, trong đó còn có thư ký của Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt.
Phó Vân Tiêu chậm rãi đi vào.
Lâm Đạt vừa nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì cô ấy chào hỏi hắn một tiếng.
Dường như lúc đó Mộ Vãn Vãn mới nhận ra Phó Vân Tiêu đã tới, gương mặt cô ta rạng rỡ hẳn lên.
“Vân Tiêu, anh về rồi à? Anh xem này, chiếc váy cưới này có đẹp không?”
Mộ Vãn Vãn nâng hai cánh tay lên sau đó xoay một vòng để Phó Vân Tiêu có thể xem được toàn bộ.
Phó Vân Tiêu chỉ thản nhiên nhìn lướt qua người Mộ Vãn Vãn.
Sau đó quay sang nhìn Lâm Đạt: “Bây giờ đã là 8 giờ tối rồi, cô có thể tan làm được rồi đó.”
Phó Vân Tiêu nhớ rằng sáng sớm hắn đã kêu Lâm Đạt đi cùng với Mộ Vãn Vãn, thế mà muộn thế này rồi Lâm Đạt vẫn còn đang ở đây.
Rõ ràng chuyện này không hề xứng đáng với yêu cầu của hắn về thư ký cao cấp của mình.
Nói cách khác chính là lãng phí nhân tài.
Sau khi Lâm Đạt nghe thấy Phó Vân Tiêu nói vậy, cô ấy cảm động đến rơi nước mắt.
Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy tổng giám đốc lại phát ra vầng hào quang sáng rực như thế này.
Lâm Đạt vội vàng gật đầu với Phó Vân Tiêu, hơi cúi đầu nói: “Vậy tôi về trước nhé tổng giám đốc.”
Nói xong câu đó cô ấy liền lấy túi xách rồi nhanh chóng rời đi.
Mộ Vãn Vãn nhìn theo Lâm Đạt.
Thế nhưng đang ở trước mặt Phó Vân Tiêu vì thế cô ta cũng không dám tỏ thái độ không hài lòng mà chỉ tiếp tục thử váy cưới sau đó mới chậm rãi nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Hôm nay người ta dẫn thư ký Lâm Đạt đi thử váy cưới cả ngày, hoa hết cả mắt rồi mà không biết anh thích cái nào thế nên em mới mang về nhà thử.”
Phó Vân Tiêu nhìn nhà thiết kế đang bận rộn chọn đồ cho Mộ Vãn Vãn.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh hỏi nhà thiết kế một câu: “Cô ấy đã chọn được mấy chiếc rồi?”
“Cô Mộ đã chọn mười chiếc váy cưới.” Nhà thiết kế thành thật nói: “Hy vọng tổng giám đốc Phó chọn được một chiếc.”
“Được rồi, mọi người cũng đi về đi, váy cưới cứ để lại đây.
Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Miranda Kerr.”
Nghe xong câu nói này, những nhà thiết kế kia như vừa nhận được ân xá.
Bọn họ vui vẻ thu dọn đồ đạc sau đó nhanh chóng rời đi.
Cái này… Mộ Vãn Vãn nhận ra đây là Phó Vân Tiêu cố tình kêu mọi người đi hết.
Cô ta hờn dỗi nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, tại sao anh lại kêu bọn họ đi về thế, vậy em thì phải làm sao?”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn mấy chiếc váy cưới sau lưng sau đó mới nhìn Mộ Vãn Vãn: “Thử cả ngày rồi em không thấy mệt sao?”
“Nói thế nào thì nhà thiết kế cấp cao Miranda Kerr là nhà thiết kế không phải ai cũng mời được.
Mặc dù những người này đều là trợ lý của cô ấy thế nhưng trình độ vẫn cao hơn các nhà thiết kế khác rất nhiều, không thể để mọi người vất vả như vậy được.”
“Em…” Cổ họng Mộ Vãn Vãn nhất thời nghẹn ứ lại.
Phó Vân Tiêu đang nói cô ta khó hầu hạ sao?
Mặc dù đúng là Mộ Vãn Vãn cố ý làm khó Lâm Đạt.
Ai kêu trước kia Lâm Đạt đứng về phe Bạch Tô chứ.
Nhưng mà cho dù làm khó Lâm Đạt thì cũng không thể làm khó một cách quá lộ liễu được.
Vì thế cô ta mới giữ mấy nhà thiết kế kia ở lại cùng.
Cho dù như thế nhưng trong lòng Mộ Vãn Vãn vẫn cảm thấy không vui.
Thế nhưng cô ta lại sợ Phó Vân Tiêu hiểu lầm vì thế chỉ có thể cắn cắn môi, giả bộ làm nũng: “Người ta thấy chuyện hôn lễ là chuyện quan trọng nhất trong đời người, huống chi là em được lấy người đàn ông mà em yêu nhất.
Vì thế em mong rằng mình sẽ xuất hiện trước mặt anh bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất, khiến anh không bao giờ quên khoảnh khắc đó.”
“Em đã rất đẹp rồi.”
Câu nói này là thật.
Mộ Vãn Vãn thực sự là một người có vẻ đẹp ít ai có được.
Trông thế nào cũng không giống với người xuất thân từ gia đình nghèo khó.
Mộ Vãn Vãn thấy Phó Vân Tiêu khen mình như vậy thì mới vui vẻ hơn một chút.
Cô ta lại xoay người thêm một vòng nữa cho Phó Vân Tiêu xem: “Vậy có đẹp không?”
Phó Vân Tiêu nhìn chiếc váy cưới Mộ Vãn Vãn đang mặc trên người, tà váy cưới dài giúp cô ta trông giống như tiên nữ giáng trần,