Thẩm Mạc Bá kinh ngạc nhìn sợ dây thừng, hắn không hiểu Mộ Vãn Vãn có ý định gì.
“Với tình hình hiện nay thì em không thích hợp dùng bất kỳ loại dụng cụ nào đâu.”
Quả nhiên là Thẩm Mạc Bá sẽ có suy nghĩ lệch lạc.
Mộ Vãn Vãn cong môi nở một nụ cười, đầu ngón tay lướt qua ngực Thẩm Mạc Bá, hào phóng nói: “Nếu như anh thích dùng “đồ chơi” thì sau này chúng ta sẽ chơi, còn bây giờ cứ trói tôi lại đã.”
“Trói em?”
Thẩm Mạc Bá kinh ngạc nhìn Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn chậm trãi đi tới trước mặt Thẩm Mạc Bá, cô ta nói khẽ vào tai hắn, giải thích một chút về kế hoạch của cô ta.
Sau khi Thẩm Mạc Bá nghe xong, trên mặt không có chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại còn có chút khó chịu.
Hắn nhíu mày nhìn Mộ Vãn Vãn: “Em nhất định phải làm như thế này sao? Những gì Phó Vân Tiêu có thể cho em, tôi cũng có thể cho!”
Thế nhưng trên gương mặt của Mộ Vãn Vãn đã không còn sự dịu dàng và mị hoặc như đêm qua.
Bây giờ vẻ mặt của cô ta tràn ngập sự hiếu thắng nói với Thẩm Mạc Bá hai chữ: “Nhất định.”
Cô ta không muốn thua.
Tại sao cô ta phải thua?!
Nói về nhan sắc, cô ta không nghĩ rằng mình sẽ thua Bạch Tô.
Nói về cố gắng, cô ta cảm thấy để được gả cho Phó Vân Tiêu cô ta đã làm hết sức mình rồi.
Vì thế cô ta càng không được thua!
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn, trong đôi mắt hắn ngoài sự đau lòng ra còn có cả thương tâm.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp, cầm dây thừng lên trói Mộ Vãn Vãn lại.
Hơn nữa còn chụp một tấm ảnh.
Tấm ảnh là này chụp lại ảnh Mộ Vãn Vãn bị trói, nhưng cô ta đang ở trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Sau đó Thẩm Mạc Bá tìm người mua giúp một chiếc sim rác sau đó gửi tấm ảnh qua cho Phó Vân Tiêu.
…
Lúc Bạch Tô tỉnh dậy, quần áo ở trên người chưa khô mà vẫn còn ướt rượt.
Cô xoay người nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé lúc này đã tái nhợt lại.
Lúc Bạch Tiểu Bạch mở mắt nhìn về phía Bạch Tô, dường như con bé phải dùng hết sức lực để mở mắt sau đó lại nhắm lại.
Bạch Tô lập tức trở nên lo sợ: “Tiểu Bạch!”
“Mama… ma…”
Bạch Tiểu Bạch lên tiếng, dường như con bé vẫn đang cố gắng để mở mắt ra thế nhưng âm thanh phát ra đều là những tiếng nói đứt quãng.
“Mama… con nóng quá, khát quá,… lạnh quá.”
Tiếng nói chuyện đứt quãng làm trái tim Bạch Tô như bị bóp nghẹt.
Cô bắt đầu lớn tiếng gọi Trương Bách Yến thế nhưng không hề nhận được sự phản hồi nào của hắn.
Bạch Tô chậm rãi di chuyển về phía Bạch Tiểu Bạch, cô chỉ có thể dùng tay của mình chạm vào làn da của Bạch Tiểu Bạch.
Lúc tiếp xúc với làn da của con bé, Bạch Tô trở nên hoảng sợ và lo lắng hơn bao giờ hết.
Nóng quá.
Nhiệt độ cơ thể Bạch Tiểu Bạch truyền tới vô cùng nóng.
Không biết con bé sốt bao nhiêu độ mới có thể nóng đến mức này?
“Trương Bách Yến! Anh mau ra đây cho tôi! Trương Bách Yến!”
Bạch Tô lớn tiếng gọi Trương Bách Yến, cô không ngừng đá chân vào chiếc ghế mình đang ngồi để tạo ra tiếng động lớn.
Qua một lúc sau Trương Bách Yến mới chậm rãi đi vào trong bộ dạng ngái ngủ.
Hắn ta ngáp vài cái sau đó nhìn về phía Bạch Tô.
“Ồn cái gì mà ồn.”
“Mau cởi trói cho tôi, con gái tôi bị sốt rồi!”
Bạch Tô lớn tiếng nói với Trương Bách Yến, giọng nói của cô còn có chút run rẩy.
Lúc Bạch Tô nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch lần nữa thì gương mặt của con bé đã đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt không mở ra nữa.
Bạch Tô vô cùng sợ hãi.
“Trương Bách Yến!”
“Nhanh lên!”
Bạch Tô lại hét lên với Trương Bách Yến, thế nhưng hắn ta chỉ ném điện thoại cho cô, nói: “Gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu kêu hắn mang tiền tới.”
Khóe miệng Trương Bách Yến nhếch lên nở một nụ cười.
Bạch Tô nhìn chiếc điện thoại, cô do dự một lát sau đó vẫn nhặt điện thoại lên gọi cho Phó Vân Tiêu.
Điện thoại vừa mới kết nối, Phó Vân Tiêu đã nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, em đừng sợ.”
“Nói cái gì đấy! Mở loa ngoài cho tôi!”
Trương Bách Yến vội vàng tiến lên phía trước đoạt lấy điện thoại trong tay Bạch Tô.
Sau khi hắn bật loa ngoài xong mới để cho Bạch Tô nói tiếp.
Hôm qua… lúc Bạch Tô ra ngoài, cô lo lắng mình sẽ xảy ra vấn để gì đó nên cô đã để lại cho Phó Vân Tiêu một chút manh mối.
Lúc Phó Vân Tiêu nói với cô ba chữ “em đừng sợ”, trong lòng Bạch Tô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Phó Vân Tiêu kêu cô đừng sợ, vậy thì chắc chắn hắn đã tìm ra manh mối mà cô