Thế nhưng Bạch Tô lại tắt điện thoại của hắn.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, sau khi màn hình hiển thị Bạch Tô không bắt máy hắn lại bực bội gọi thêm một lần nữa thế nhưng Bạch Tô vẫn không nghe.
Hắn tức giận, lại gọi thêm lần nữa!
Bạch Tô tắt nguồn.
…
Vương Tiểu Đồng đang lái xe.
Cô ấy thật sự không yên tâm để Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch quay về thành phố A như thế vì vậy cô ấy đã mượn xe của đồng nghiệp để đưa hai mẹ con Bạch Tô trở về.
Vương Tiểu Đồng quay đầu lại nhìn Bạch Tô, không cần nghĩ cũng biết là điện thoại của ai gọi tới.
Vốn dĩ Vương Tiểu Đồng muốn khuyên Bạch Tô nghe điện thoại, cho Phó Vân Tiêu một cơ hội giải thích thế nhưng Bạch Tô vẫn tắt máy.
Vì thế Vương Tiểu Đồng không dám khuyên nhủ gì nữa, chỉ có thể thở dài nói với Bạch Tô: “Người đàn ông như Phó Vân Tiêu ấy mà, nếu như cậu không nắm giữ cơ hội thì từ trước tới nay anh ấy vẫn không thiếu phụ nữ bên cạnh.”
“Thậm chí có rất nhiều phụ nữ sẽ vồ vập vào.”
“Đương nhiên tôi biết.”
Bạch Tiểu Bạch đang ngủ ở ghế sau.
Bởi vì con bé rất ham ngủ, cho dù người khác nói gì cũng không thể đánh thức được nó vì thế cuộc trò chuyện của Vương Tiểu Đồng và Bạch Tô cũng không có ảnh hưởng gì tới con bé.
Bạch Tô chỉ chú ý nói nhỏ hơn một chút, cô giải thích với Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng bất lực lắn đầu: “Cậu không biết.
Cậu thử nghĩ lại xem có phải cậu thật sự biết không? Nếu như cậu biết thì cậu đã không buông thả như thế rồi.
Thử nhìn xem, vì để giữ Phó Vân Tiêu ở bên cạnh mà Mộ Vãn Vãn đã làm ra những chuyện gì, đã nhẫn nhục như thế nào?!”
Những lời nói này khiến Bạch Tô không biết phải trả lời ra sao.
Nhẫn nhục… ngay cả lời này cũng đã được nói ra rồi.
Bạch Tô bất lực nhìn Vương Tiểu Đồng: “Từ Sắt cũng rất tốt đó, sao cậu không nắm lấy cơ hội mà thử xem thế nào.”
Bạch Tô đánh trống lảng.
Vương Tiểu Đồng kích động suýt nữa thì cắn phải lưỡi.
“Thôi thôi thôi chị ơi, chị thắng rồi.
Em không khuyên chị chấp nhận Phó Vân Tiêu nữa, nếu như chị muốn bỏ lỡ tình yêu đích thực của mình thì chị cứ bỏ lỡ đi.
Về sau em sẽ không ủng hộ chị đi tìm Phó Vân Tiêu nữa, được chưa.”
Bạch Tô buồn bực, cô và Vương Tiểu Đồng là bạn thân nên đương nhiên sẽ không để ý những lời đàm tiếu từ mọi người.
Thế nhưng mọi người nhìn vào đều biết Bạch Tô nói thế là muốn tốt cho Vương Tiểu Đồng.
Vì thế Bạch Tô nói với cô ấy: “Từ Sắt thật sự là một người rất tốt đó, mặc dù trông có vẻ hơi phóng túng và không chịu bị trói buộc.”
“Chứ thực ra anh ta đúng là người đàn ông phóng túng và bất tài.”
Vương Tiểu Đồng nhận xét.
“Khi nào đàn ông trên thế giới này chết hết thì tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc xem Từ Sắt có được hay không.”
Bạch Tô cười cười không nói.
Cô rất hiểu con người Vương Tiểu Đồng, chỉ là cô ấy không biết cách để nhìn nhận tình cảm của mình, đợi tới lúc có người đến khai phá ra thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Dù sao thì cô ấy cũng đã “yêu đương” với sự nghiệp bao nhiêu năm nay rồi.
“Cậu thật sự không cân nhắc Từ Sắt à?”
“Vậy cậu cân nhắc Phó Vân Tiêu đi, lúc đó tôi sẽ cân nhắc Từ Sắt.”
Vương Tiểu Đồng biết lúc này Bạch Tô không muốn nhắc tới Phó Vân Tiêu thế nhưng Vương Tiểu Đồng cũng không muốn nhắc tới Từ Sắt vì thế cô ấy mới nói vậy.
Kết quả vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một chiếc xe Bugatti màu đen bấm còi inh ỏi sau đó vượt lên xe Vương Tiểu Đồng.
Không chỉ như thế, người đàn ông trong chiếc xe thể thao đó còn giơ ngón tay giữa về phía Vương Tiểu Đồng.
Á à! Vương Tiểu Đồng đang lái xe thế nhưng vẫn rất tức giận.
Cô ấy không thể kiềm chế được, hạ cửa kính xe xuống sau đó cũng giơ ngón tay giữa về phía chiếc xe đó.
Thế nhưng cửa kính xe vừa mới hạ xuống cô ấy mới thấy rõ gương mặt của đối phương.
Là Từ Sắt!
Tại sao lại là Từ Sắt!
Vương Tiểu Đồng kinh ngạc trừng mắt nhìn.
Mà Bạch Tô ngồi ở bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Tiểu Đồng cũng không nói cho cô biết chuyện Từ Sắt tới.
Từ Sắt không những lái xe vượt lên phía trước mà còn cố ý giảm tốc độ trước xe của Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng vô cùng tức giận.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Từ Sắt, điện thoại vừa mới kết nối cô đã lớn tiếng mắng anh ta: “Anh muốn chết à!”
Từ Sắt hừ lạnh một tiếng: “Đúng rồi đấy,