Đôi mắt lạnh lùng của Phó Vân Tiêu hơi nhướng lên, tỏa ra hơi lạnh lẽo.
Trong phút chốc, cảnh tượng ồn ào huyên náo đều trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng Lương Vân Trạm nhấn nút nghe điện thoại, nói khẽ: “Alo?”
Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói áy náy của Bạch Tô: “Anh Vân Trạm, thật ngại quá mới sáng sớm đã gọi điện quấy rầy anh rồi.
Em muốn hỏi một chút, Bạch Tiểu Bạch ở bên đó có gây phiền phức gì cho anh không? Em ở bên này cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, có thể về đón con bé.
Sau khi Lương Vân Trạm bắt máy, Phó Vân Tiêu đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Bởi vì lúc Bạch Tô lên tiếng Phó Vân Tiêu đã lấy điện thoại từ tay Lương Vân Trạm sau đó mở loa ngoài.
Lương Vân Trạm cũng không giận, thậm chí còn vui vẻ nghe Bạch Tô nói những lời đó.
Lương Vân Trạm đưa mắt nhìn về phía Phó Vân Tiêu giống như đang đợi câu trả lời của hắn.
Phó Vân Tiêu kiêu ngạo hướng ánh mắt nhìn về chỗ khác, ra vẻ như mình chưa hề nghe thấy Bạch Tô nói gì cả.
“Bạch Tiểu Bạch rất nghe lời, cùng học tập với Giản Ý.”
Lương Vân Trạm thản nhiên đáp lại.
“Vậy để em kiểm tra các chuyến bay một lát, hôm nay em sẽ đón Tiểu Bạch.”
Bạch Tô nghe thấy Bạch Tiểu Bạch không gây phiền phức gì thì cô mới thở phào nhẹ nhõm sau đó mới nói với Lương Vân Trạm.
Thế nhưng đột nhiên vang lên một giọng nói phóng túng: “Chị dâu đang ở đâu mà phải tra chuyến bay thế?”
Là giọng nói của Phó Vân Tỷ.
Lúc này Phó Vân Tiêu và mọi người vừa bước chân ra khỏi club, bọn họ đang đứng nghe điện thoại ở trước cửa.
Phó Vân Tỷ vừa mới ngủ dậy, anh ta chuẩn bị đi ăn sáng sau đó đổi chỗ chơi.
Phó Vân Tỷ nhìn thấy Phó Vân Tiêu ở phía xa xa, đương nhiên cũng đã nghe được những lời mà Bạch Tô vừa nói.
Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Lương Vân Trạm, hơi cúi đầu sau đó cầm lấy điện thoại trên tay Lương Vân Trạm.
Bạch Tô nghe thấy giọng nói của Phó Vân Tỷ liền nói qua vị trí hiện tại của mình cho anh ta biết.
Kết quả, khi nghe xong Phó Vân Tỷ lại vô cùng hào hứng: “Chị dâu không cần phải ngồi máy bay để quay lại đâu.
Đúng lúc chiều nay em cũng tới Washington, để em đưa con bé sang là được rồi.
Chị dâu không cần cảm ơn đâu, cứ vui vẻ quyết định vậy nhé, lúc đó em sẽ liên lạc với chị dâu.”
Bạch Tô cảm thấy hơi hoang mang…
Đầu tiên Phó Vân Tỷ đột ngột xuất hiện làm Bạch Tô giật bắn mình, sau đó anh ta còn tự mình quyết định khiến người ta cảm thấy… khó mà chấp nhận được.
Khó đỡ thực sự!
Bạch Tô muốn ngăn Phó Vân Tỷ lại thế nhưng anh ta lại nói với cô là không cần cảm ơn sau đó cúp máy cái rụp.
Bạch Tô ngơ ngẩn.
Tại sao lại gặp Phó Vân Tỷ? Lương Vân Trạm đâu?
Cũng may… Đó là Phó Vân Tỷ chứ không phải Phó Vân Tiêu, nếu không sẽ càng rắc rối hơn nữa.
Bạch Tô có chút mừng thầm tự an ủi bản thân mình.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Vân Tỷ đưa ánh mắt sâu xa nhìn về phía Phó Vân Tiêu sau đó dời tầm mắt sang nhìn Lương Vân Trạm đang đứng bên cạnh: “Con bé đang ở đâu? Chiều nay em sẽ tới đón con bé đúng giờ.”
Lương Vân Trạm đã nghe Phó Vân Tỷ nói chuyện với Bạch Tô vì thế hắn cũng chẳng thể ngăn cản được, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm chiều nay đón Bạch Tiểu Bạch thì Phó Vân Tỷ rời đi…
…
Ba giờ chiều.
Phó Vân Tỷ có mặt trước sơn trang của Lương Vân Trạm.
Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch anh liền kêu con bé lên xe.
Bạch Tiểu Bạch nhìn Phó Vân Tỷ, đúng lúc con bé đang do dự thì phía sau đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc xe, mà người từ trên xe bước xuống chính là Lâm Đạt, thư ký của Phó Vân Tiêu.
Cô ấy mỉm cười dịu dàng đi tới trước mặt Bạch Tiểu Bạch, nói với con bé: “Chú Phó Vân Tiêu cũng phải đi công tác, đúng lúc có thể dẫn con đi tìm mẹ.
Con có muốn đi không?”
Vừa nghe thấy tên của Phó Vân Tiêu, ánh mắt của Bạch Tiểu Bạch đã sáng rực lên!
Con bé tiến lên phía trước: “Muốn ạ.
Chú đang ở đâu thế?”
Trước mặt mọi người, Bạch Tiểu Bạch luôn gọi Phó Vân Tiêu là chú.
Đến khi Lâm Đạt chỉ tay