Lễ hội hóa trang được tổ chức dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp trên tầng cao nhất của khách sạn.
Dưới bầu trời đêm, những dáng vẻ xinh đẹp lay động lòng người của các cô gái xen lẫn với các chàng trai, mọi người cùng nhau hòa chung vào bầu không khí linh đình của bữa tiệc.
Khách sạn này chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, dường như bữa tiệc này không chỉ tổ chức nhằm mục đích tạo cơ hội giao lưu cho các nam thanh nữ tú còn cô đơn, ngoài ra khách sạn còn chuẩn bị một khu vui chơi gia đình dành cho ba mẹ và con cái.
Bạch Tiểu Bạch vui vẻ nô đùa trong khu vui chơi dành cho gia đình.
Những đứa trẻ đeo mặt nạ trong đó bắt đầu đuổi bắt nhau, cuối cùng chẳng còn đứa trẻ nào đeo mặt nạ trên mặt nữa, chúng tháo hết mặt nạ ra sau đó cùng nhau nô đùa vui vẻ.
Trông ai ai cũng đều rất vui vẻ, chỉ có Bạch Tô là không giống với mọi người.
Vì tránh né Phó Cảnh Hoài nên cô mới tới đây.
Nghĩ đến đây Bạch Tô liền cảm thấy nực cười.
Đúng lúc này có một người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tô.
Anh ta hơi cúi người muốn mời Bạch Tô nhảy một điệu.
Từ lúc lên đây Bạch Tô vẫn luôn ngồi trong khu vui chơi dành cho gia đình.
Cô lịch sự từ chối lời mời của người đàn ông đó sau đó chỉ tay về phía Bạch Tiểu Bạch đang nô đùa ở phía xa.
Người đàn ông hậm hực bỏ đi.
Một lát sau, vẫn có những người đàn ông khác tiếp cận Bạch Tô bằng đủ mọi lý do nhưng vẫn không thành công.
Trong đó có một người đàn ông cứ bám riết lấy cô không tha.
Phó Vân Tiêu vừa mới lên lầu thì nhìn thấy người đàn ông đó.
Hắn ta đeo một chiếc mặt nạ sư tử, dáng người cao dong dỏng, nhìn vào màu tóc thì có thể đoán ra hắn ta là người nước ngoài.
Hắn ta chậm rãi tới gần Bạch Tô sau đó mới đưa tay ra mời Bạch Tô khiêu vũ.
Đầu tiên Bạch Tô cũng chỉ về phía những đứa trẻ đang chơi ở bên cạnh, cô từ chối đối phương, là mẹ của một đứa trẻ thì cô phải trông nom chúng cho tốt.
Người đàn ông đó dường như không chịu được đả kích nên đã đi dạo trong hội trường một vòng.
Thế nhưng sau cùng hắn ta vẫn quay lại chỗ Bạch Tô, muốn mời cô nhảy lần thứ hai.
“Trẻ con ở trong này rất an toàn mà.
Chúng ta cũng chỉ khiêu vũ ở những nơi có thể nhìn thấy chúng thôi.
Tôi thật sự rất thích cô đấy.”
Bạch Tô vẫn từ chối rất lịch sự: “Cảm ơn ý tốt của anh.
Nhưng mà không cần đâu.”
Sau khi Bạch Tô từ chối, những người đàn ông ở gần người đàn ông đeo mặt nạ sư tử bỗng cười phá lên.
Người đàn ông đeo mặt nạ sư tử sau khi thất bại lần nữa thì mất hứng bỏ đi.
Bạch Tô nghĩ rằng mọi chuyện tới đây là xong rồi vì thế cô tiếp tục quan sát Bạch Tiểu Bạch.
Thế nhưng chưa được bao lâu, người đàn ông lúc nãy lại xuất hiện trước mặt Bạch Tô.
Hắn ta chậm chạp đi tới bên cạnh Bạch Tô, trong tay cầm theo một ly Mojito sau đó đưa cô.
Hắn ta chỉ về phía mấy người đàn ông phía xa, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.
“Đó là bạn của tôi.
Bọn họ biết tôi thích cô nên đã kêu tôi theo đuổi cô, thế nhưng tôi mời cô khiêu vũ hai lần đều bị cô từ chối mất rồi, thật là mất mặt quá.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể tới đây lần nữa mời cô uống một ly rượu thôi.”
Bạch Tô nhìn ly rượu, cô vẫn muốn tiếp tục từ chối.
Thế nhưng cô chưa kịp từ chối thì người đàn ông đó đã lên tiếng trước: “Uống rượu thì chỉ cần uống ở đây thôi, không phải cách xa đám trẻ đâu.
Chắc là cô không từ chối đâu nhỉ? Nếu như cô mà còn từ chối nữa chắc tôi đau lòng mà nhảy lầu mất.”
“Đúng là tôi thất bại quá mà.
Mời cô gái mình thích khiêu vũ thôi mà cũng không thể làm được.”
Bạch Tô thấy người đàn ông này khóc lóc ỉ ôi thì không còn cách nào khác, cô bất đắc dĩ nhận lấy ly rượu sau đó nhấp môi một chút.
Lúc đó người đàn ông kia mới hài lòng.
Hắn ta giới thiệu với Bạch Tô: “Tôi là David, ở phòng 2709, rất hoanh ngênh tối nay cô tới chơi với tôi.”
Lúc hắn ta nói ra câu này, Bạch Tô cảm thấy vô cùng phản cảm.
Cô không hề muốn đáp lại, thậm chí còn muốn đứng dậy đổi một nơi khác để ngồi.
Cũng may sau khi người đàn ông kia nói xong câu đó thì cũng không có ý định tiếp