Khi người đàn ông nghe điện thoại, anh ta đứng thẳng người, gió chỉ hơi lung lay một chút góc áo.
Nhìn anh ta liền có cảm giác vô cùng cô độc.
Anh ta nhíu mày nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Mộ Vãn Vãn: “Khi nào anh Lâm tới thành phố A? Tôi đang đợi anh đấy.”
Người đàn ông cau mày khẽ nói: “Khi nào tôi tới thì sẽ tớm tìm cô.”
“Vậy anh phải đến sớm một chút nhé.”
Cô ta vẫn còn muốn nói chuyện tiếp thế nhưng người đàn ông đó lại giữ khoảng cách nói một câu: “Ở bên này tôi vẫn còn có việc, không nói chuyện với cô nữa.”
Nói xong câu đó anh ta liền cúp điện thoại.
Người đàn ông đi tới chỗ Bạch Tô.
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lập, đột nhiên cô cảm giác hai người tự dưng nói chuyện mà không biết tên nhau thì cũng rất kỳ.
Vì thế cô giới thiệu với anh ta: “Tôi là Bạch Tô.
Phải xưng hô với anh như nào đây?”
“Lâm Lập.”
Khi người đàn ông nói ra tên của anh ta, Bạch Tô hơi gật đầu.
Cô có thể nhìn ra dòng máu của anh ta, có lẽ là mang dòng máu của nước Z.
“Vừa rồi bị điện thoại quấy rầy, tôi kể tiếp chuyện của tôi cho cô nghe.”
Bạch Tô không đáp lại, thế nhưng nhìn dáng vẻ của cô là biết cô đang lắng nghe Lâm Lập kể tiếp câu chuyện rồi.
Ánh mắt Lâm Lật nhìn xa xăm, anh ta đột nhiên quay sang hỏi Bạch Tô một câu: “Cô có cảm giác tôi giống với kẻ giết người hung ác không?”
Lúc này Bạch Tô mới quay sang nhìn Lâm Lập, bởi vì trông hắn có vẻ rất u sầu nên không hề giống với kẻ giết người.
Ít nhất kẻ giết người cũng phải lạnh lùng mới đúng.
Vì thế Bạch Tô lắc lắc đầu.
Lâm Lập nở một nụ cười tự giễu, tiếp tục kể câu chuyện còn đang dang dở: “Vì thế lần đó nhiệm vụ của tôi đã thất bại rồi.
Sau khi thất bại tôi mới biết anh ta đang từng cưỡng ép một người phụ nữ làm những việc mà cô ấy không muốn làm.
Anh ta nuôi cô ấy lớn, nuôi cô ấy như con gái từl lúc còn bé sau đó lại bán cô ấy đi.
Sau này cô ấy dùng tiền bán thân tới tìm tôi để thuê tôi giết anh ta.”
“Vì thế lần thứ hai tôi không hề do dự mà giết hắn, sau khi đem thi thể của anh ta tới trước mặt cô ấy thì cô ấy mỉm cười nhìn tôi, nước mắt rơi xuống.
Tôi trả lại tiền cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận.”
Lâm Lập ngừng lại một lát, anh ta nhìn Bạch Tô sau đó khẽ cười, nói: “Cô gái đó nói với tôi, tôi đưa tiền cho cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì, bở vì ở thế giới đó không cần tiêu đến tiền.
Nói xong câu đó, cô ấy tự sát.”
Nghe xong chuyện này, trong lòng Bạch Tô không thể bình thản được nữa.
Bởi vì… câu chuyện này của Lâm Lập cộng thêm bối cảnh của anh ta thì có lẽ anh ta đã quen với việc sinh tử của đời người.
Thế nhưng khi cô gặp Lâm Lập thì bạn của anh ta vừa mới qua đời, anh ta vì lo lắng cho bạn nên mới nhập viện cùng.
Một người đã quen với việc sinh tử, thậm chí coi nhẹ mạng người thế nhưng cũng vô cùng trân trọng mạng sống.
Sao anh ta có thể cân bằng được chứ, nội tâm phải mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể làm được chuyện này.
“Dọa cô rồi à?”
Lâm Lập đột nhiên trở lại vẻ mặt bình thường.
Cô nhìn Lâm Lập, ánh mắt của anh ta nhìn Bạch Tô lúc này có chút trìu mến.
Bạch Tô lắc lắc đầu: “Không sao, dù sao tôi cũng chỉ nghe anh kệ lại.”
Sau khi nói xong câu đó cô nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nói với Lâm Lập: “Tôi còn có chuyện, đi trước nhé.”
Lâm Lập nhìn Bạch Tô, anh ta chỉ dịu dàng gật gật đầu.
Lúc Bạch Tô xuống lầu tâm trạng cô cũng không còn nặng nề như lúc lên lầu nữa.
Có lẽ bởi vì sau khi Lâm Lập kể câu chuyện liên quan đến sinh tử kia, mặc dù không ảnh hưởng tới cô nhiều lắm thế nhưng chỉ nghe một câu chuyện thôi cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô xuống lầu sau đó trở lại khách sạn.
Vương Tiểu Đồng thấy cô trở lại thì định an ủi vài câu thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tô thì chắc là không cần cô ấy phải an ủi nữa rồi.
Sau đó cô cùng Vương Tiểu Đồng ngồi máy bay mà Phó Cảnh Hoài đã sắp xết để vể nước, bình tĩnh xử lý tang lễ.
Trong thời gian