Bạch Tô trực tiếp đi đến công ty của Phó Vân Tiêu.
Nếu Phó Vân Tiêu bảo Lâm Đạt gửi tin nhắn cho mình, vậy Phó Vân Tiêu không thể nào vẫn còn đang ở nhà hàng chờ cô được.
Quả nhiên, thời điểm Bạch Tô đến công ty Lâm Đạt đã đang chờ Bạch Tô ở đó rồi, hơn nữa khi nhìn thấy Bạch Tô liền nhanh chóng dùng một vẻ mặt cầu xin bà cô cứu mạng nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô vừa đi về phía công ty của Phó Vân Tiêu, vừa nhìn Lâm Đạt hỏi, "Sao vậy, tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"
Lâm Đạt một bên thận trọng dẫn Bạch Tô đi vào trong, một bên nhẹ nhàng nói, "Gần đây tình hình của Phó Thị rất căng thẳng, cho nên tính tình của tổng giám đốc Phó không tốt cho lắm, chút nữa cô nói chuyện cẩn thận một chút, đừng chọc tức tổng giám đốc Phó, nếu không! Cuộc sống sau này của chúng tôi chắc chắc sẽ càng thêm khó khăn.
"
Bạch Tô nhìn Lâm Đạt một chút, mặc dù không biết Phó Vân Tiêu muốn nói gì với cô, hơn nữa gần đây quan hệ của cô và Phó Vân Tiêu cũng không được vui vẻ cho lắm, nhưng cô vẫn đáp ứng Phó Vân Tiêu đến đây gặp hắn.
Cô bước nhanh theo Lâm Đạt đi đến cửa phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.
Ở cửa phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt liền dừng bước, cô không đi vào, mà để cho Bạch Tô đi vào một mình.
Bạch Tô gõ cửa, sau khi Phó Vân Tiêu nói một câu vào đi xong, cô mới chậm rãi đi vào.
Lúc này, Phó Vân Tiêu đang ngồi ở trước bàn làm việc, văn kiện tài liệu trước mặt hắn chất thành một đống rất cao, hắn cúi đầu cau mày nhìn rất phiền lòng.
Sau lần cuối cùng Bạch Tô và Phó Vân Tiêu gặp nhau trong bệnh viện, hơn nữa còn chia tay không mấy vui vẻ, đến tận bây giờ cũng chưa từng gặp lại.
Trong lúc không gặp nhau, hai người bọn họ có gọi cho nhau hai cuộc điện thoại, nhưng vì hai cuộc điện thoại này không thấy được nhau, cùng với trạng thái không quan tâm lẫn nhau, cho nên trên căn bản cũng là chia tay không vui vẻ gì.
Bạch Tô cảm thấy lòng cô đủ vững vàng khi đối mặt với việc Phó Vân Tiêu không thích mình, cô liền không muốn gặp Phó Vân Tiêu, nhưng cho dù gặp lại Phó Vân Tiêu thì cô cũng có thể giữ vững được tâm trạng của mình.
Nhưng, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Phó Vân Tiêu, cô vẫn có chút đau lòng.
Thời điểm Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô, ánh mắt cô vẫn sáng ngời và rạng rỡ, nhưng dáng người cô rõ ràng đã mảnh mai hơn.
Cô gầy đi, đột nhiên làm tim Phó Vân Tiêu thắt lại.
Nhưng, thái độ khi mở miệng lại thay đổi hẳn, hắn trực tiếp biến thành không lạnh không nhạt hỏi, "Không tìm hiểu anh Lâm nữa sao?"
Bạch Tô sau khi nghe thấy Phó Vân Tiêu mở miệng, cảm giác đau lòng của cô đối với Phó Vân Tiêu trong nháy mắt liền tan biến không còn dấu vết.
Môi cô bất giác nhếch lên, cười một chút nói, "Anh Phó cũng không không cùng cô Hoàng tìm hiểu nhau thêm một chút nữa sao.
"
Nghe được Bạch Tô nói những lời này, Phó Vân Tiêu từ từ đi đến trước mặt Bạch Tô, lạnh nhạt quét lên người Bạch Tô, môi mỏng khẽ mở, "Cái thái độ cùng người khác nói chuyện này của em, tôi thật sự không thích chút nào.
"
Bạch Tô không khỏi bĩu môi một cái.
Phó Vân Tiêu không thích thái độ nói chuyện của cô? Cô cũng đâu có thích thái độ nói chuyện của Phó Vân Tiêu đâu.
Cho nên cô liền theo thói quen phản bác lại, "Thái độ nói chuyện của tổng giám đốc Phó, tôi cũng không thích.
"
Phó Vân Tiêu nghe được lời của Bạch Tô, liền dùng ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tô.
Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này vậy? Tại sao trước đây ngoan ngoãn như một con cừu, bây giờ lại giống như một con nhím luôn luôn xù lông thẳng đứng vậy?
Phó Vân Tiêu lớn lên, kinh nghiệm yêu đương như tờ giấy trắng.
Người yêu cũ duy nhất, là Mộ Vãn Vãn.
Sau đó kết hôn với Bạch Tô.
Mặc dù sau khi kết hôn scandal không ngừng xuất hiện, nhưng đều vì công việc, liên quan đến việc nâng đỡ người mới, tuyệt đối không hề động lòng.
Những năm này những người phụ nữ bên cạnh hắn đều là chủ động trèo lên, Phó Vân Tiêu đương nhiên cũng không thèm nhìn tới.
Mà tính cách của Mộ Vãn Vãn, lại khéo léo mạnh mẽ, chưa từng có ai như Bạch Tô, cô như một con cừu nhỏ mềm mại, cảm giác không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Cho nên, Phó Vân Tiêu đương nhiên không biết phải chung sống cùng Bạch Tô như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cảm thấy cứ cùng Bạch Tô tranh cãi như vậy cũng không tốt lắm, vì vậy liền