Nếu như không thấy cô thở đều đều, thật sự sẽ nghĩ là cô đã bất tỉnh.
Cuối cùng, khoảng rạng sáng, Phó Vân Tiêu quyết định không đợi Bạch Tô tỉnh dậy nữa.
Hắn khom người ôm Bạch Tô lên, vậy mà Bạch Tô lại rất ngoan ngoãn rúc vào lòng Phó Vân Tiêu, một chút ý thức để tỉnh lại cũng không có.
Phó Vân Tiêu nghĩ chắc bây giờ Bạch Tô đang ở chỗ của Vương Tiểu Đồng, nhưng hắn cũng không biết chỗ ở của Vương Tiểu Đồng ở đâu, cho nên, Phó Vân Tiêu trực tiếp đem Bạch Tô về nhà hắn.
!
Vương Tiểu Đồng vừa kết thúc ca mổ ở bệnh viện xong, đang chuẩn bị về nhà, đầu tiên là nhận được điện thoại của nhà trẻ, gọi cô đến đón Bạch Tiểu Bạch, đã hai giờ trôi qua kể từ khi nhà trẻ tan học.
Vương Tiểu Đồng cũng có chút buồn bực không hiểu tại sao Bạch Tô không đi đón Bạch Tiểu Bạch, vì vậy cô đi đón Bạch Tiểu Bạch về nhà trước.
Sau đó, cô mới cầm điện thoại vội vàng gọi cho Bạch Tô hỏi cô đang ở nơi nào.
Nhưng, điện thoại của Bạch Tô không có ai nghe.
Cô thử lại mấy lần đều không có ai bắt máy.
Thẳng đến mười hai giờ khuya, Bạch Tô vẫn chưa về nhà, Vương Tiểu Đồng có chút không kiềm chế được, cô chuyển sang gọi điện thoại cho người có khả năng sẽ biết Bạch Tô ở đâu, người thứ nhất chính là Phó Vân Tiêu.
Thời điểm Phó Vân Tiêu nhận được điện thoại của Vương Tiểu Đồng, hắn vừa đặt Bạch Tô xuống giường.
Ngay sau đó, điện thoại của Vương Tiểu Đồng liền gọi tới, vì không muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu trực tiếp đi tới phòng khách nhận cuộc điện thoại này.
Đầu điện thoại bên kia, giọng Vương Tiểu Đồng nghe cực kỳ nóng nảy.
" Này, anh có thấy Bạch Tô không, Bạch Tô mất tích rồi, hôm nay cô ấy còn không đi đón Bạch Tiểu Bạch, anh nói xem có khi nào cô ấy nghĩ quẩn rồi không?"
Phó Vân Tiêu nghe giọng nói lo lắng của Vương Tiểu Đồng, không khỏi nhíu mày một cái.
Bạch Tô chỉ là mười hai giờ chưa về, Vương Tiểu Đồng có cần lo lắng như vậy không?
Nhưng hắn cũng không trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Đồng ngay, mà quyết định hỏi ngược lại Vương Tiểu Đồng trước.
"Tại sao Bạch Tô lại nghĩ quẩn?"
Khi Bạch Tô gặp Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu cũng không cảm thấy Bạch Tô có gì bất thường, ngoại trừ tính tình có vẻ hơi tệ ra, thì tất cả mọi thứ hết đều ổn.
Tại sao lại nghĩ như vậy?
"Bởi vì mẹ của Bạch Tô qua đời rồi, mấy ngày hôm nay nhìn cô ấy vẫn giống như người bình thường! Nhưng một người bị chấn thương tâm lí, càng giống người bình thường, thì càng nguy hiểm!"
Vương Tiểu Đồng giải thích một câu.
Nhưng biểu tình như không đủ kiên nhẫn nữa, "Không được, tôi phải đi báo cảnh sát!"
"Đừng báo cảnh sát, Bạch Tô đang ở chỗ tôi.
"
Phó Vân Tiêu nói với Vương Tiểu Đồng một câu.
"Thật sao?"
"Thật.
"
Sau khi Phó Vân Tiêu trả lời, giọng Vương Tiểu Đồng ở đầu bên kia có vẻ đã nhẹ nhõm hơn, "Vậy cô ấy bây giờ đang làm gì?"
"Ngủ, từ một giờ chiều ngủ đến bây giờ, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi từ công ty bế cô ấy về, lại từ trên xe ôm xuống, cô ấy cũng không có phản ứng gì.
"
"Không sao.
"
Vương Tiểu Đồng nghe Phó Vân Tiêu nói những lời này,có vẻ càng nhẹ nhõm hơn.
Cô nói với Phó Vân Tiêu, "Cô ấy trong khoảng thời gian này khẳng định đã kiên cường chống đỡ nhưng lại ngủ không được, anh cho cô ấy ngủ một giấc thật ngon như vậy là tốt rồi.
"
"Vậy tôi không còn việc gì nữa, cúp điện thoại trước nhé.
"
" Được.
"
Phó Vân Tiêu không nói nhiều với Vương Tiểu Đồng nữa, trực tiếp cúp điện thoại sau đó đi vào trong phòng tắm, sau đó đi sang phòng khác ngủ một giấc.
Chỉ là, hắn dậy rất sớm.
Hắn đã sớm gọi điện cho Lâm Đạt bảo Lâm Đạt đi đến chỗ Vương Tiểu Đồng đón Bạch Tiểu Bạch.
Rồi sau đó, hắn cho Bạch Tiểu Bạch ở trong phòng khách chơi, còn hắn đi vào phòng bếp.
Bạch Tô chỉ cảm thấy như mình vừa có một giấc ngủ dài.
Trước kia, mỗi sáng sớm đều cảm thấy ánh mặt trời thật chói mắt, tỉnh lại liền theo bản năng sờ cái gối, xem xem có phải mình lại khóc hay không.
Nhưng, khi chạm vào cái gối, không hề ướt!
Hơn nữa, chạm vào lớp vải, kỳ lạ, chất liệu gối hình như không giống gối cô ngủ ở nhà, mà giống chiếc gối Phó Vân Tiêu thích.
Bạch Tô vội vàng mở mắt, phát hiện đây chính là nhà Phó Vân Tiêu!
Đôi mắt cô