Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô lo lắng điều gì, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Bạch Tô, ánh mắt ngang tầm với cô, chăm chú nhìn Bạch Tô, cùng cô nói, "Tôi không chỉ muốn cho Tiểu Bạch một mái nhà, mà còn muốn cho em một mái nhà.
"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu thật không dễ dàng gì để thổ lộ tình cảm của mình, cô không nhìn thấy được điều gì bất thường trên mặt Phó Vân Tiêu.
Đối với những người như Phó Vân Tiêu, ngay cả khi hắn lừa cô, cô cũng không phát hiện ra được.
Cho nên, Bạch Tô chỉ nhìn Phó Vân Tiêu một lúc, coi như không có gì.
Cô lẳng lặng hít một hơi thật sâu, xoay người, đi về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra để gió thổi vào, cô lúc này cần phải hóng mát một chút.
Phó Vân Tiêu ở đằng sau nhìn bóng lưng Bạch Tô hồi lâu, mới chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô, cùng Bạch Tô nói một câu, "Em lo lắng cái gì?"
Nhưng, Bạch Tô còn chưa kịp trả lời, điện thoại Phó Vân Tiêu liền vang lên.
Hắn cúi đầu nhìn một cái, là ông Phó gọi tới, hắn liền nhanh chóng bắt máy.
Nghe đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng của quản gia, "Ông chủ muốn gặp cậu, bây giờ mới từ bệnh viện về nhà.
"
Phó Vân Tiêu có chút khó xử nhìn Bạch Tô một cái, sau đó, liền hướng về phía đầu điện thoại bên kia đáp một tiếng, "Tôi biết rồi, qua ngay bây giờ đây.
"
Sau khi cúp điện thoại, Phó Vân Tiêu đi từ từ đến bên cạnh Bạch Tô, cùng Bạch Tô nói, "Tôi bây giờ phải qua chỗ ông Phó, trong lúc đó, em ở đây đợi tôi được không?"
Bạch Tô ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu, cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hướng về phía Phó Vân Tiêu gật đầu một cái.
Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô một chút rồi mới rời đi.
Mà Bạch Tô! Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi mới từ từ đi về phía ghế sofa ngồi xuống, muốn cho mình bình tĩnh lại, liền mở tivi lên.
Đúng lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lúc này, đã là ban đêm, ai sẽ tới vào giờ này chứ?
Bạch Tô sửng sốt một chút, liền nhanh chóng đi tới đúng lúc nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang đứng ở ngoài cửa, cô nghi ngờ một chút, nhưng vẫn mở cửa ra, không có ý định mời Mộ Vãn Vãn vào, mà chỉ hướng về phía Mộ Vãn Vãn hỏi một câu, "Cô Mộ có chuyện gì không?"
Mộ Vãn Vãn nhẹ khẽ cười một cái, "Không có chuyện gì thì không thể tới gặp cô sao? Thư kí Bạch, cô thật tài giỏi!"
Ban đêm có gió, chiếc quần lụa mỏng màu trắng của Mộ Vãn Vãn bị gió thổi bay phấp phới, không biết là do ánh đèn, hay là do Mộ Vãn Vãn không trang điểm, mà nhìn cô ta lúc này có chút tái nhợt mà yếu ớt.
Một cơn gió vừa thổi qua, lại làm Mộ Vãn Vãn nhìn yếu đuối vô cùng.
Cho nên, Bạch Tô nhìn vào trong nhà một cái, muốn mời Mộ Vãn Vãn đi vào, "Cô Mộ, vào đi, có chuyện gì chúng ta vào nhà nói, bên ngoài gió lớn.
"
Mộ Vãn Vãn hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường, cùng Bạch Tô nói, "Cũng không cần đi vào đâu, đứng ở đây nói chuyện là tốt rồi.
Cách khoe khoang chủ quyền này của cô Bạch, tôi không thích.
"
Bạch Tô cảm thấy rất đồng tình với Mộ Vãn Vãn.
Nhưng, Mộ Vãn Vãn nói những lời này thật làm người khác khó chịu.
Bạch Tô bất đắc dĩ nói một tiếng, "Tùy thôi, nếu như cô Mộ nhất định muốn đứng ở cửa nói chuyện, vậy chúng ta nói tóm tắt thôi, để tránh cô Mộ bị lạnh.
"
"Tôi như thế nào không cần cô quan tâm! Cô đã cướp được Phó Vân Tiêu rồi, vì vậy đừng ở đây giả bộ làm người tốt! Sẽ chỉ làm tôi thêm chán ghét hơn thôi!"
Mộ Vãn Vãn hằn học nói.
Bạch Tô cắn cắn môi nhìn Mộ Vãn Vãn, cô có thể hiểu được Mộ Vãn Vãn lúc này sẽ hận cô, dù sao ở hôn lễ ngày hôm đó của cô ta và Phó Vân Tiêu có rất nhiều truyền thông, mà Mộ Vãn Vãn lại là người của công chúng nữa.
Ngay cả khi không có những điều này, chú rể của mình đào hôn, đã là một chuyện không vui vẻ gì rồi.
Cho nên, sau khi Bạch Tô nghe Mộ Vãn Vãn nói xong những lời này, cũng không đáp trả lại Mộ Vãn Vãn.
Nhưng, thấy Bạch Tô không trả lời, Mộ Vãn Vãn dường như càng thêm tức giận, cùng Bạch Tô nói, "Là do kỹ năng trên giường của cô Bạch rất tốt đúng không? Làm cho Vân Tiêu muốn ngừng cũng không được, nếu không, tôi không thể nào hiểu được, với cảm tình nhiều năm như vậy của tôi và Vân Tiêu, cô Bạch muốn chia rẽ liền chia