Câu trả lời của Phó Vân Tiêu càng thêm khí thế hơn.
"Quả thật, tôi cũng không cần thư ký."
Phó Vân Tiêu không chỉ tự tin trả lời những lời này, mà còn xoay người, nở một nụ cười vô cùng ẩn ý với Bạch Tô.
Bạch Tô càng bị nụ cười của hắn làm cho khó hiểu!
"Vậy anh gọi tôi tới đây làm gì?"
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ra oai."
Hai chữ, nói ra nhẹ như mây.
Lần này, Bạch Tô càng thêm buồn bực, cô nhíu chặt chân mày nhìn về phía Phó Vân Tiêu, lại thấy Phó Vân Tiêu đang toàn tâm toàn ý lái xe.
Hơn nữa tâm trạng còn có vẻ rất tốt!
Ra oai...!Ra oai cái gì?
Bạch Tô không hiểu.
Hơn nữa cô đã ám chỉ với Phó Vân Tiêu là cô nghe không hiểu rồi.
Kết quả là...!Sau khi Phó Vân Tiêu lái qua một vài ngã tư, mới nhìn về phía Bạch Tô, phát hiện Bạch Tô có vẻ vẫn còn đang suy nghĩ, Phó Vân Tiêu liền không nhịn được cười.
"Có phải là do lâu rồi không làm việc trong môi trường này, nên càng ngày càng không hiểu tôi rồi phải không..."
Nói xong, Phó Vân Tiêu lại than thở một tiếng, "Sớm biết phải đem IQ và sự ăn ý của người nào đó trở lại bình thường, thì ban đầu đã không để người nào đó đi."
Cái người nào đó này, đương nhiên là đang chỉ Bạch Tô rồi.
Bạch Tô dĩ nhiên biết Phó Vân Tiêu đang thay đổi cách biểu đạt để nói chỉ số thông minh của cô thấp.
Nhưng cách nói này lại làm người khác cảm thấy không quá khó chịu.
Thật là không dễ dàng gì.
Bạch Tô hung hăng nhìn Phó Vân Tiêu một cái, nói, "Nói hay lắm, giống như người sai là tôi vậy, cũng không biết là tình cũ của ai trở về, yêu chết đi sống lại, không có biện pháp gì, chỉ có thể nhường cho tình yêu đích thực đó thôi."
Bạch Tô cũng không khách sáo nữa, liền cố tình đáp trả Phó Vân Tiêu.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ cho Bạch Tô một ánh mắt “chỉ cần em vui là được”, hắn căn bản cũng không để ý đến phản ứng Bạch Tô nữa, trực tiếp xoay người tiếp tục lái xe.
Bạch Tô thì lại tiếp tục suy nghĩ, Phó Vân Tiêu rốt cuộc muốn ra oai với ai.
Tại sao ra oai lại không mang thêm nhiều người đi...!Dù sao người của Lâm Lập cũng nhiều như vậy cơ mà.
Đến khi Phó Vân Tiêu lái xe vào hầm để xe của công ty, thấy Phó Vân Tiêu xuống xe, Bạch Tô vội vàng đi theo sau, lại hỏi Phó Vân Tiêu một câu, "Phó Vân Tiêu, anh muốn ra oai với Lâm Lập sao? Ra oai cái gì?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô không nhịn được cười.
Hắn đem tài liệu đưa cho Bạch Tô, "Em đấy, không nghĩ ra thì đi làm việc trước đi, sau đó hãy từ từ suy nghĩ."
Phó Vân Tiêu vừa nói, đưa Bạch Tô đi về hướng thang máy...!Nhưng, chính vào lúc này, điện thoại của Phó Vân Tiêu lại reo lên.
Trên mặt Phó Vân Tiêu vốn dĩ còn mang theo ý cười, nhưng trong khoảnh khắc đó, lập tức liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng cầm điện thoại lên, dùng một giọng nói lạnh lùng hỏi, "Sao vậy?"
"Ông chủ gọi cậu về nhà một chút, ông ấy có lời muốn nói với cậu."
"Bây giờ sao?"
" Ừ."
Đối phương là lão quản gia nhà họ Phó.
Sau khi Phó Vân Tiêu nói một tiếng ừ biết rồi xong, lão quản gia liền cúp điện thoại.
Sau đó hắn liền quay ra phía Bạch Tô, dùng một giọng nói dịu dàng cùng Bạch Tô nói, "Em lên trên trước đi, tôi trở về nhà một chuyến."
Bạch Tô yếu ớt gật đầu một cái...!Liền muốn đi lên lầu.
Nhưng, Phó Vân Tiêu còn chưa bước được mấy bước, điện thoại của hắn lại vang lên.
Lần này, lúc Phó Vân Tiêu nhận điện thoại, giọng nói đã hoàn toàn trái ngược với ban nãy, có chút khó chịu, nhưng lại thân thiết.
Hắn cầm điện thoại di động, hướng về phía đầu điện thoại kia nói một câu, "Sao vậy?"
"Có phải anh lại cùng chị dâu và Bạch Tiểu Bạch ra ngoài chơi không?"
"Có phải anh và chị dâu nối lại tình xưa rồi không?"
"Anh hai à, anh không cần về đâu! Em cảm thấy chuyện này anh không về ngược lại càng thể hiện được thái độ của anh."
"Dù sao chuyện này cũng không phải là lỗi của anh!"
Là Phó Vân Tỷ gọi tới, bởi vì Phó Vân Tỷ đang nói chuyện với Phó Vân Tiêu bằng một giọng nói cao vút đầy hứng thú, cho nên Bạch Tô có thể nghe rõ Phó Vân Tỷ đang nói gì ở đầu dây bên kia.
Mà bên này, Phó Vân Tiêu chỉ cau mày