Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, không khỏi nuốt nước bọt.
Thật sự cô đã bị lời bày tỏ của Phó Vân Tiêu làm cho kinh ngạc.
Cô chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu, trong ánh mắt của hắn tràn ngập kiên định.
Cuối cùng, cô cũng không biết phải trả lời Phó Vân Tiêu như thế nào nữa.
Cô yêu Phó Vân Tiêu, mà lời bày tỏ của hắn khiến cô cảm động.
Ngoại trừ việc dũng cảm ra thì cô không còn bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào khác, thậm chí cũng chẳng thể làm được gì cả.
Cô chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, đưa tay ra ôm chầm lấy hắn sau đó khẽ nhón chân đặt lên môi Phó Vân Tiêu một nụ hôn.
Cô nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Cảm ơn.”
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt dịu dàng đến vô tận: “Cảm ơn? Chỉ có hai chữ này thôi hả?”
“Nếu không thì sao chứ?”
“Chẳng phải lúc này em cũng nên thổ lộ lại sao?”
Khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên trêu chọc cô.
Bạch Tô chỉ kiêu ngạo đắc ý nhìn Phó Vân Tiêu sau đó khẽ chui ra từ vòm ngực của hắn.
Cô chậm rãi đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với hắn: “Được rồi, buổi tối ăn gì nào? Tôi nấu nước ngao sau đó thêm vài loại rau đơn giản vào nhé?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô sau đó đi theo cô vào phòng bếp: “Em làm gì cũng được, để tôi giúp em.”
“Đừng, bây giờ công việc đang bề bộn như vậy, anh vẫn nên tập trung vào làm việc thì hơn.”
Bạch Tô nói xong, dáng người nhỏ nhắn của cô bắt đầu tất bật trong phòng bếp.
Bên ngoài, Phó Vân Tiêu mở máy tính lên sau đó bắt đầu xử lý công việc.
Đến khi Bạch Tô mang đồ ăn lên, hai người ngồi ăn cơm đối diện nhau, khóe miệng Bạch Tô luôn nở một nụ cười.
Ánh mắt Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô vô cùng dịu dàng.
Rất lâu sau Phó Vân Tiêu mới nói với Bạch Tô: “Em có biết không? Thực ra từ trước tới giời tôi chưa hẳn là tin vào tình yêu.”
“Chưa hẳn tin vào tình yêu là có ý gì?”
Bạch Tô đưa một con ngao lên miệng, sau khi ăn xong cô ném vỏ sang một bên.
Nếu như Phó Vân Tiêu nói hắn không tin vào tình yêu thì có thể Bạch Tô sẽ hỏi vậy quan hệ giữa hắn và Mộ Vãn Vãn là gì.
Nếu như Phó Vân Tiêu nói tin vào tình yêu vậy thì cô chẳng có gì để phải thắc mắc cả.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu lại nói là hắn chưa hẳn là tin vào tình yêu.
Câu nói này có vẻ hơi trừu tượng rồi.
Phó Vân Tiêu không ngẩng đầu lên, hắn chỉ múc một ít canh vào bát sau đó mới thản nhiên nói: “Chưa hẳn tin vào tình yêu có nghĩa là tôi tin trên đời này có tình yêu, thế nhưng không tin tình yêu sẽ liên quan đến tôi.”
Điều này Bạch Tô có thể hiểu được.
Thế nhưng Bạch Tô lại càng tò mò hơn, cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu: “Vậy Mộ Vãn Vãn thì sao? Trước kia Mộ Vãn Vãn là gì của anh?”
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát sau đó nói: “Bạn gái.
Yêu thử.”
Thế nhưng chủ đề này không thích hợp để nghiên cứu sâu hơn.
Nếu như cô cứ cứng đầu cứng cổ tra hỏi rõ ràng thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Bạch Tô không phải là kiểu phụ nữ thích giữ chặt lấy quá khứ không buông.
Cô chỉ tận hưởng tình yêu bây giờ của mình.
Phó Vân Tiêu dừng lại vài giây sau đó mới chậm rãi nói với Bạch Tô: “Mẹ tôi từng yêu ông Phó, bà là một người sống theo cảm tính, vì thế khi người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của chúng tôi nói cho bà biết chân tướng mọi việc, lúc đó thực sự bà không thể chấp nhận được việc ông Phó có người phụ nữ khác, bà không thể chấp nhận được việc tình yêu của mình đã bị đổ vỡ.”
“Thực ra từ nhỏ tôi không hề cảm nhận được quá nhiều tình thương của ba.
Thế nhưng tôi tin tình yêu của ba mẹ.
Nhưng mà sau đó… sau khi mẹ tôi tự sát, tôi đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi.”
“Còn tình cảm với Mộ Vãn Vãn thì chỉ vì cô ấy có rất nhiều tính cách mà tôi thích, nhiều hơn có thể là đây là một loại phản kháng khi ông Phó luôn gây sức ép trong chuyện tình cảm của tôi.”
Dường như Phó Vân Tiêu vẫn còn muốn tiếp tục bộc bạch hết tình cảm của mình.
Thế nhưng lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị nói tiếp thì Bạch Tô đã ngăn hắn lại, cô nắm