Trước kia Bạch Tô có nhìn thấy bên cạnh Lâm Lập có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Thế nhưng rõ ràng vừa rồi cô cảm thấy xung quanh chỉ có mỗi cô và Lâm Lập cùng nhau tản bộ, tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người thế này?
Bạch Tô cảm thấy… hết hồn.
Nhưng mà bây giờ cô đã không còn tâm trí nào để quan tâm xem tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như thế này nữa.
Cô cẩn thận đi tới trước mặt Lâm Lập sau đó giúp hắn kiểm tra vết thương.
Đương nhiên vệ sĩ vì bảo vệ Lâm Lập mà không cho phép Bạch Tô tới gần hắn.
Ánh mắt Lâm Lập rất lạnh lùng, hắn nói với đối phương: “Không cần cản cô ấy.”
“Cũng không cần gọi bác sỹ.”
Nói xong câu đó hắn lại nhìn về phía xa xa, dường như cặp đôi kia đang rất sợ hãi, hai người họ dè dặt đi tới gần Lâm Lập.
Sau đó lắp bắp nói: “Thật… thật xin lỗi.”
Thanh niên vừa mới tốt nghiệp nào đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, huống chi là cả một đội vệ sĩ như thế này.
Ngay cả người phụ nữ ngày ngày ở bên Phó Vân Tiêu cũng còn cảm thấy sợ hãi nữa là nói gì tới người khác!
Lâm Lập không đáp lại lời của của hai người họ.
Tất cả sự quan tâm của hắn đều đặt lên người Bạch Tô.
“Cô có bị thương không?”
Hắn lịch sự không có chạm tay vào người để xem Bạch Tô như thế nào mà chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Bạch Tô vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Tôi không sao, còn cánh tay anh thì sao rồi?”
Bạch Tô đã nhìn ra, rõ ràng lúc này cánh tay của Lâm Lập buông thõng xuống một cách khác thường.
“Không sao rồi, hai đứa đi đi.”
Lâm Lập không trả lời Bạch Tô mà nhìn về phía cặp đôi trước mặt sau đó nói với bọn họ.
Nghe thấy Lâm Lập nói vậy thì đám vệ sĩ xung quanh dạt sang một bên để mở đường, còn cặp đôi kia thì cảm ơn rối rít sau đó mau chóng rời đi.
“Anh Lâm, có cần gọi bác sỹ riêng của anh tới không?”
“Ai kêu các cậu ra đây!”
Lúc này Lâm Lập mới cau mày tức giận nói với đám vệ sĩ.
Đám vệ sĩ sau khi nghe thấy những lời đó thì cúi thấp đầu sau đó chậm rãi lui về phía sau.
“Có lẽ tay của tôi đã bị gãy rồi, tôi nhớ gần đây có một bệnh viện, cô đưa tôi đi nhé.”
“Không cần đi theo!”
Lâm Lập nói với đám vệ sĩ một câu sau đó mới đi cùng Bạch Tô.
Vốn dĩ Bạch Tô muốn mau mau chóng chóng mời Lâm Lập ăn một bữa cơm thế nhưng cơm còn chưa ăn xong mà cô đã cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, để giảm bớt sự ngượng ngùng của mình nên Bạch Tô muốn cùng Lâm Lập đi dạo trong công viên để nói cho rõ ràng.
Nhưng mà cuối cùng… càng cứu vãn lại càng tệ hại hơn.
Ai ngờ trong công viên sẽ có người lái xe đạp ẩu như vậy chứ?!
Bạch Tô thở dài một hơi, bây giờ cô không thể từ chối Lâm Lập chuyện đưa hắn tới bệnh viện được nữa rồi.
Cô chỉ có thể dẫn đường.
Bạch Tô dẫn Lâm Lập tới bệnh viện, bởi vì thân phận của Lâm Lập nên đích thân Từ Trường Thư đã ra đón tiếp.
Bà ta đột nhiên xuất hiện ở phòng khám sau đó khách sáo chào hỏi Lâm Lập.
“Chào anh Lâm.”
Lâm Lập chỉ hơi gật đầu với Từ Trường Thư.
Rõ ràng Từ Trường Thư cũng đã nhìn thấy Bạch Tô thế nhưng bà ta lại ngó lơ cô.
Bạch Tô cũng chỉ tự thầm nói với mình cứ lờ Từ Trường Thư đi là được.
Vì thế cô chỉ yên lặng ngồi trên ghế chờ đợi.
Từ Trường Thư đưa Lâm Lập đi kiểm tra tổng quát sau đó lại giúp Lâm Lập bó bột rồi chuyển hắn sang một phòng khám khác.
Bạch Tô không hề có phản ứng gì, cô vẫn ngồi yên trên ghế sô pha ở phòng khám cũ.
Trong lòng thầm thở dài, có lẽ cô nên gọi điện cho Phó Vân Tiêu, dù sao thì cũng nên báo cho hắn một tiếng.
Ai ngờ cô lại gặp phải nhiều chuyện không đâu như này chứ?
Nhưng mà lúc Bạch Tô tìm điện thoại thì cô mới phát hiện ra không biết điện thoại của mình đã rơi mất từ lúc nào rồi.
Cô không tìm thấy.
Bạch Tô cởi áo khoác ngoài ra, lục tìm trong từng túi áo thế nhưng vẫn không thấy điệ thoại đâu cả!
Mất thật rồi.
Cô càng não lòng hơn.
Mà đây chưa phải là chuyện não lòng nhất, vẫn còn chuyện não lòng hơn nữa.
Đó chính là cô