Ông Phó cũng không có ý muốn nói nhiều với Bạch Tiên Dũng, thậm chí ông còn không quay đầu nhìn Bạch Tiên Dũng lấy một cái.
Ngay tại thời điểm ông Phó từ từ đi ra ngoài, Bạch Tiên Dũng bỗng nhiên cười man rợ, "Ông không ngăn cản, thì sau này sẽ biết.
"
Nhưng những lời này đều là hắn tự thuyết tự thoại (độc thoại), bóng dáng ông Phó đã từ từ biến mất ở bên ngoài nghĩa trang.
Đến khi ông Phó trở lại nhà họ Phó, Phó Vân Tỷ còn đang lo lắng chờ đợi.
Vừa nhìn thấy ông Phó, hắn vội vàng ra đón, nhìn ông Phó nói một câu, "Hù chết con rồi, con cứ nghĩ là ba đi lạc.
"
Ông Phó hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Phó Vân Tỷ một cái, "Tôi có thể lạc đi đâu được?"
Mặt đầy khinh thường, chuẩn bị đi vào trong phòng.
Lúc này Bạch Tiểu Bạch từ phía xa xa cầm một bó hoa tươi chạy về phía ông Phó, vừa chạy vừa cười nói, "Ông nội, ông nhìn này, hoa con hái có đẹp không?"
Vẻ mặt nghiêm túc của ông Phó trong nháy mắt biến mất, trở thành một dáng vẻ vui sướng.
Ông vội vàng ôm Bạch Tiểu Bạch vào trong lòng, hướng về phía Bạch Tiểu Bạch nói, "Ngoan.
Đẹp lắm.
"
"Nhà ông nội thật là lớn, trong vườn hoa có nhiều hoa quá, sau này Tiểu Bạch mỗi ngày đều sẽ hái hoa tươi cho ông nội để ở trong phòng.
"
Bạch Tiểu Bạch cười đùa, hướng về phía ông Phó nói.
Nụ cười trên mặt ông Phó càng sâu hơn, ông nhìn Bạch Tiểu Bạch đầy hạnh phúc.
Chọc cho Phó Vân Tỷ ở một bên cảm thấy mình thật dư thừa, trực tiếp hướng về phía ông Phó nói một câu, "Được, nếu bố đã trở về, vậy con đi trước đây.
"
Ông Phó ngẩng đầu, nhìn Phó Vân Tỷ một cái, lại cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Bạch, mới lên tiếng, "Con khoan hãy đi, gần đây ta có sắp xếp cho con mấy buổi xem mắt.
"
"Bố!"
Phó Vân Tỷ trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, trở thành đủ loại hi hi ha ha, "Bố không cảm thấy bây giờ con vẫn đang còn trẻ sao, con không cần xem mắt kết hôn.
"
"Hai mươi bảy còn trẻ cái gì?"
"Đương nhiên vẫn còn trẻ rồi.
"
Phó Vân Tỷ căn bản không để ý tới lý luận của ông Phó, tiếp tục giữ vững ý kiến của mình nói.
Nhưng, hắn vừa dứt lời, ông Phó liền nói một câu, "Cái nhà này lớn quá, ta cảm thấy hoang vắng.
"
Vừa nói, ông vừa chậm rãi đứng dậy, dắt tay Bạch Tiểu Bạch, đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, "Nhà to như vậy, mà ra ra vào vào chỉ có mấy người.
"
"Vú Trương, cô Lưu, quản gia còn chưa đủ sao? Bình thường ở nhà chúng ta còn có ba mươi mấy người làm nữa.
"
"Hay là con giúp bố tuyển thêm người mới vào?"
Phó Vân Tỷ cau mày, lần đầu tiên cảm giác được ông Phó bỗng nhiên có những yêu cầu thật lạ, hắn có chút không quen.
Kết quả, ông Phó chỉ nói, "Tôi cần những người ngoài này sao? Tôi muốn có một gia đình!"
Vừa nhắc tới hai chữ gia đình, Phó Vân Tỷ thiếu chút nữa thì bật cười.
"Cho nên, bố ở cái tuổi này chuẩn bị tìm đi bạn gái?"
Bạch Tiểu Bạch ở bên cạnh ngước nhìn ông Phó và Phó Vân Tỷ, sau đó mở miệng ngây thơ nói, "Chú, ông nội là muốn trong nhà có thêm nhiều người thân một chút, có ba mẹ, có chú dì, có tiểu Bạch, có em trai em gái nhỏ.
"
Bạch Tiểu Bạch mở một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Phó Vân Tỷ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhìn đến nỗi Phó Vân Tỷ cũng có chút động lòng.
Hắn từ từ khom người đi tới trước mặt Bạch Tiểu Bạch, ôm Bạch Tiểu Bạch vào trong lòng, sau đó hướng về phía ông Phó nói, "Gia đình anh cả bố cũng biết, bây giờ mặc dù anh hai đã hòa hoãn, nhưng chỉ là hòa hoãn bên ngoài mà thôi, gương vỡ lại lành, cũng không thể lành lặn như ban được.
Về phần anh hai, hắn từ nhỏ đã bị bố dựa theo vị trí người nối nghiệp mà nuôi lớn, cho nên! "
Lời còn sót lại, Phó Vân Tỷ cũng không nói nữa.
Bởi vì còn nói nữa thì sẽ làm tổn thương người khác.
Ông Phó phất phất tay, có chút không vui, hung hăng trợn mắt nhìn Phó Vân Tỷ một cái, "Thôi thôi, mày đi đi! Đừng có quanh quẩn trước mặt tao!"
Phó Vân Tỷ bĩu